Tản mạn

Dọn dẹp lòng mình

Lê Thiết Cương |

Muốn cái đẹp, cái tốt lành, cái mới đến được với mình thì mình phải chuẩn bị, phải “sám hối”, phải dọn dẹp lòng mình. Hình như trong các việc dọn dẹp thì dọn lòng mình là khó nhất thì phải…

Hoa bung, lệ rớm

TUYỀN LINH |

Còn những 40 ngày nữa mới hết năm con chó, qua năm con lợn, mà sáng nay, khoảng vườn nhỏ, mai trong chậu đã bung vàng rực rỡ. Chưa bao giờ chị thấy hoa tận hiến một mùa vàng tươi đậm bông từng bông từng bông rực căng đến thế.

Ông già Noel luôn có thật

HOÀNG VĂN MINH |

Con gái đang viết thư xin quà ông già Noel như thường niên thì bất ngờ dừng bút hỏi “ba ơi ông già Noel có thật không?”. Rồi chuyện không hiểu sao lại trôi qua tận bên Bali, vào một buổi hoàng hôn trong một ngôi đền Hindu giáo.

Người đàn bà nhu mì

NGÔ MAI PHONG |

Bao nhiêu năm qua, trong khu tập thể ở ngoại ô này chị có tiếng là một phụ nữ nhu mì.

Sống dài hơn một đời

HOÀNG VĂN MINH |

Năm đó, khi Bến Xuân, một “cung phủ” của vợ chồng nghệ sĩ Camille Huyền xây dựng để lưu giữ và quảng bá văn hóa Huế với bạn bè ở thượng nguồn sông Hương sắp hoàn thành, Camille Huyền nhìn vào những cánh cửa gỗ ở phòng vẽ của mình và chợt thấy “nó trống vắng sao đó”.

Tiếng nước tôi

Bích Thuỷ |

Đi lạc trong khu vườn tượng của nhà điêu khắc Phạm Văn Hạng tại Đà Lạt, tôi bất ngờ gặp tượng của ngài Alexandre de Rhodes bên cạnh những chân dung của các học giả Hoàng Xuân Hãn, Đào Duy Anh; các nhạc sĩ Văn Cao, Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, nhà văn Nguyễn Tuân, Sơn Nam; nhà thơ Xuân Diệu, Thanh Tịnh, Lưu Trọng Lư, Phùng Quán, Bùi Giáng...

Tuyết Liên hoa và những giọt Cẩm chướng

Hoàng Văn Minh |

Tôi có quen ông nhà văn viết cả chục cuốn tiểu thuyết nhưng keo kiệt đến mức chưa một lần cho nhân vật của mình ăn lấy một tô bún. Đọc thấy thương chi đâu.Tôi không phải là nhà văn nhưng tôi có ối nhân vật. Và họ luôn biết vượt qua, phá bỏ mọi giới hạn của bản thân, được sống hào sảng vô cùng.

Lá và hoa

THU TRÀ |

1. Bên cạnh sân khấu chương trình “Tết sum vầy” tại Khu nhà ở công nhân Khu công nghiệp Bắc Thăng Long, một nhóm nam nữ công nhân chụm đầu vào nhau bàn bạc. Rồi ai cũng mở ví, người 50.000đ, người 100.000đ, có người 200.000đ dúi vào túi một đồng nghiệp nữ.

Bụi đường ngày giáp tết

ĐẠT PHAN |

Trưa 25 tết, quốc lộ 1 xuôi về miền Tây lại bắt đầu đông dần. Vẫn như mọi năm, anh lại xách chiếc xe máy cà tàng lao ra quốc lộ, hòa vào dòng người đang hối hả. Chợt chiếc xe máy đang chạy phía trước khục khục mấy tiếng, chồm lên rồi tắt máy.

Cần dạy trẻ cách bao dung

Mai Hạnh |

Trước ngày sinh nhật, con trai tôi 13 tuổi, đang học lớp 7 suy nghĩ, tính toán năm nay nên đãi tiệc thế nào, rồi quyết định: “Mẹ đặt trà sữa mang đến trường để con mời các bạn nha mẹ”. Những năm trước, như các bạn trong lớp, cậu luôn đãi cả lớp gà rán cùng khoai tây chiên và nước ngọt. Năm nay cậu bảo: “Từ giờ phải học tiết kiệm mẹ ạ. Long quyết định chỉ mời các bạn uống trà sữa thôi, cả lớp Long giờ cũng đãi vậy”.

Thôi, đừng ăn thịt chó

TUYỀN LINH |

“Cầy quay bốc lửa”, quán nằm đầu cầu, chỉ bán từ buổi chiều, có hai mặt tiền, kẹp giữa quán cà phê chồn nuôi trang trại và giày dép xuất khẩu thượng hạng (là thấy trên các biển ghi thế).

Mẹ và Sao

LÊ ANH ĐẠT |

Hình ảnh cầu thủ Công Phượng, Phan Văn Đức bị “bỏ rơi” tại sân bay ngày trở về, khiến nhiều người xúc động. Nhưng đó là bóng đá, là luật chơi, là cuộc đời!

Đèn đóm mỗi thời

đỗ phấn |

“Đèn đóm” là một danh từ để chỉ những vật thắp sáng nói chung. Từ điển của nhóm Nguyễn Như Ý giải thích đơn giản như vậy. Thế nhưng còn vô số danh từ có thêm “đuôi” là một danh từ khác rất khó lòng giải thích. Đó gần như tập quán phát ngôn của người Việt chủ yếu để cho có ngữ điệu thuận tai mà thôi. “Củi lửa” còn có thể hiểu. “Xe cộ” thì chịu.

Sau những giấc mơ đường

di li |

Kỷ nguyên này có lẽ là thời đại sợ bánh kẹo. Người lớn ớn kẹo ngọt đã đành, trẻ em cũng thờ ơ nốt.

Tượng thần, thần tượng

TUYỀN LINH |

Mặc cho mấy thằng bé con bé lũn chũn chạy tới ôm chân, sờ mũi giày, rồi chạy ngược về ôm chầm cha mẹ cười khanh khách, thằng bé ở tuổi gọi chị bằng bà tạo dáng tượng nhũ tạo hình ca sĩ thời thượng đang là thần tượng của bọn trẻ choai với câu hát đại loại “em đi xa quá, em đi xa anh quá” vẫn thẳng lưng giữ nguyên tư thế mắt không hề chớp.

Gánh xuân của mẹ

NGUYỄN THỊ BÍCH NHÀN |

Mẹ làm nông chứ không buôn thúng bán nia nhưng những ngày giáp Tết thì ngày nào cũng có mặt ngoài chợ từ tờ mờ đất. Ngày nhỏ tôi thường xách cái đòn tre, lẽo đẽo chạy sau gánh rau của mẹ để được ngắm nhìn chợ Tết.

Sóng

VIỆT VĂN |

Sóng biển dạt dào. Ngồi ăn cháo và uống bia thì thực vô duyên. Nhưng chót quen miệng gọi bia thì đành chịu. Và tự nhiên nhớ đến lời “chế” cho bài hát “Thuyền và biển” (nhạc: Phan Huỳnh Điểu, lời thơ: Xuân Quỳnh): Chỉ có biển mới hiểu bụng mênh mông nhường nào. Chỉ có bụng mới biết bia đi đâu về đâu”.

Hôm qua đâu rồi?

Mai Hạnh |

Bạn tôi ngơ ngẩn hỏi “Vì sao những lá thư tình của người ấy ngày xưa nồng cháy thế, mà giờ cả ngày chẳng nói với nhau được ba câu? Vì sao bài thơ tình viết cho người yêu tha thiết thế, mà nhiều năm sau lại giãy nãy “thơ với thẩn gì, dở hơi”. Vì sao, cũng người ấy thôi, nhiều năm sau lại như một người khác?”.

Tuyết và lửa

Huỳnh Dũng Nhân |

Sân bóng đá  trắng toát cứ như sân khúc côn cầu. Cầu thủ đội bạn mặc áo trắng cũng khó nhìn thấy trên cái sân đầy tuyết. May mà quả bóng màu cam và vạch vôi màu... xám. Áo đỏ màu lửa và trái tim nhiệt huyết có làm tan chảy được tuyết lạnh hay không?

Đánh chuột thì đánh bằng gì?

đỗ phấn |

Chữ “đánh chuột” người Việt xưa nay hoàn toàn dùng với nghĩa tiêu diệt chuột. Dù là đánh bằng que gậy, đánh bả hay đánh bẫy cũng đều chỉ có một mục đích ấy thôi.