Tản mạn

Dọn dẹp lòng mình

Lê Thiết Cương |

Muốn cái đẹp, cái tốt lành, cái mới đến được với mình thì mình phải chuẩn bị, phải “sám hối”, phải dọn dẹp lòng mình. Hình như trong các việc dọn dẹp thì dọn lòng mình là khó nhất thì phải…

Hoa bung, lệ rớm

TUYỀN LINH |

Còn những 40 ngày nữa mới hết năm con chó, qua năm con lợn, mà sáng nay, khoảng vườn nhỏ, mai trong chậu đã bung vàng rực rỡ. Chưa bao giờ chị thấy hoa tận hiến một mùa vàng tươi đậm bông từng bông từng bông rực căng đến thế.

Ông già Noel luôn có thật

HOÀNG VĂN MINH |

Con gái đang viết thư xin quà ông già Noel như thường niên thì bất ngờ dừng bút hỏi “ba ơi ông già Noel có thật không?”. Rồi chuyện không hiểu sao lại trôi qua tận bên Bali, vào một buổi hoàng hôn trong một ngôi đền Hindu giáo.

Người đàn bà nhu mì

NGÔ MAI PHONG |

Bao nhiêu năm qua, trong khu tập thể ở ngoại ô này chị có tiếng là một phụ nữ nhu mì.

Sống dài hơn một đời

HOÀNG VĂN MINH |

Năm đó, khi Bến Xuân, một “cung phủ” của vợ chồng nghệ sĩ Camille Huyền xây dựng để lưu giữ và quảng bá văn hóa Huế với bạn bè ở thượng nguồn sông Hương sắp hoàn thành, Camille Huyền nhìn vào những cánh cửa gỗ ở phòng vẽ của mình và chợt thấy “nó trống vắng sao đó”.

Người lớn thì chơi cái gì?

đỗ phấn |

Đã có một thời gian dài những năm chiến tranh bao cấp đói khổ, chữ “đồ chơi” hoàn toàn chỉ được dùng cho trẻ con. Không bao giờ có ai đó nói đến khái niệm “Đồ chơi người lớn”. Tuy nhiên, không phải vì thế mà người lớn ngừng chơi. Và đồ chơi cho người lớn ngạc nhiên thay luôn có sẵn và tốn tiền hơn đồ chơi cho trẻ con gấp nhiều lần.

Nhà chật

đỗ phấn |

Người Việt cổ không có những công trình kiến trúc đồ sộ. Có lý thuyết cho rằng ngôi nhà Việt cổ liên quan đến kích thước nhân chủng học. Người Việt cho đến đầu thế kỷ trước vẫn chỉ có chiều cao trung bình nam 155cm, nữ 146cm. Theo khảo sát của Viện y học ứng dụng khoa học thì trong vòng 100 năm qua người Việt chỉ cao lên trung bình được 9cm. Nam giới vẫn đứng ở vị trí thứ 19 và nữ giới thứ 13 tính từ dưới lên so với thế giới.

Không khói, sao mắt tôi cay

ĐỨC LỘC |

Ông bà tôi đều gần chín chục, cái tuổi mà ông bảo “gần đất xa trời”, bà than “con cháu Tết năm nay gặp chắc gì Tết năm sau gặp lại”. Mỗi lần tôi về, ông bà giục “mi cưới đi, khi ông bà còn, chứ già lắm rồi”. Tôi thường cười trừ, bảo ông đừng lo, bảo bà thèm ăn món gì, thích cái gì để tôi mua tặng. Những lần đó, ông trầm ngâm hút thuốc lào, bà bỏm bẻm nhai trầu nói lại: “Đến tuổi này chẳng thèm chẳng thích gì nữa. Chỉ mong tụi bay cưới để dự cho vui”.

Bếp nhà ta

đỗ trung lai |

Cả nhân loại đều yêu căn bếp nhà mình! Chỉ những người “khất thực” mới yêu bếp thiên hạ. Ai nấu nướng tinh thông được gọi là “Vua bếp”. “Bếp đỏ lửa” là dấu hiệu no ấm, yên vui của mọi gia đình, ở bất cứ vùng nào.

Cố

VIỆT VĂN |

Cô bạn vốn tính lặng lẽ ít vọng động hệt như một con rùa dưới biển sâu, ngày nắng rát mặt bảo: Em chạy cả tuần nay. Chạy để xả bớt. Để thêm năng lượng.

Ông Phái của phố Hà

Hà Văn |

Tình cờ đọc một tờ báo có tin tiếp tục bán 7 bức tranh của họa sĩ Bùi Xuân Phái. Giá bán bức “Mưa phố Hàng Đậu” lên tới 83.000 đô la. Tôi nhìn bức tranh (in trên báo) cứ băn khoăn thấy không có góc phố nào giống góc ông Phái vẽ. 

Noel lạnh

HUỲNH DŨNG NHÂN |

Noel. Tự nhiên lạnh. Tự nhiên vắng. Tự nhiên anh thấy buồn vì nhiều Noel đi qua và nhiều người thân không còn cùng đón Noel với mình nữa. Cây thông và tuần lộc. Máng cỏ và tuyết rơi. Ống khói và bộ áo quần màu đỏ đều của xứ người ta.

Đâu có khó!

hà văn |

Không ngày nào trên các phương tiện truyền thông lại không có rao bán nhà tại các dự án. Và không ngày nào không có khiếu kiện của người dân, chủ yếu là nông dân nghèo kêu ca bị “mất” đất, “mất” nhà vì các dự án. 

Lời yêu thương đơn giản

ĐÔNG HÀ |

Tôi gặp em khi mua một món hàng bán trên mạng online. Thời buổi, niềm tin là thứ xa xỉ, coi mặt bắt hình dong còn chưa chính xác, mua bán qua mạng càng rủi ro. Nhưng là đàn bà, mua vài thứ linh tinh cho vui. Nên xem như đánh cược niềm vui bằng mấy trăm ngàn, âu cũng là một kiểu phù phiếm chấp nhận được.

Những ô cửa phố phường

đỗ phấn |

Cũng giống như mọi đô thị trên đời, những ô cửa làm nên diện mạo phố phường Hà Nội. Ấm cúng bình yên hay hoang tàn lạnh lẽo, tấp nập đông vui hay ồn ào kẻ chợ cũng là.

Đi Bình Dương

NHẬT HỒ |

Cụm từ “Đi Bình Dương” nay đã thành phổ biến đối với người dân miệt Hậu Giang. Con không chịu học hành, mẹ đe “Tao cho mầy đi Bình Dương”; doanh nghiệp làm ăn trầy trật “Tôi chuẩn bị đi Bình Dương rồi chứ mần ăn chi”.

Tôi đã sai, tôi xin lỗi

HOÀNG VĂN MINH |

Hơn 10h khuya. Con gái trườn ra khỏi chăn kêu “con đói” rồi bật bếp ga tự làm món bánh rán mà nó thích nhất. Một hỗn hợp làm bằng bột, đường, sữa và muối. Có khi vui vui còn thêm vào ít tiêu và bột ngọt. Chả nhớ cô nàng học cách làm món bánh đó ở đâu, lên mạng tra mãi cũng không thấy giống với bất kỳ món người ta gọi là bánh.

Trẻ em đường phố

đỗ phấn |

Chẳng biết từ bao giờ cụm từ “Trẻ em đường phố” được gán cho những đứa trẻ lêu lổng rất gần với tội phạm. Ngoài thương cảm ra người ta còn có ý đề phòng và không ít ác cảm. Thường ác cảm với chúng một thì ác cảm với những đấng sinh thành ra chúng mười.

Cờ - Biển - Cân - Đai

hà văn |

Có hơn tám chục ông Tiến sĩ, ngày xưa mà đã thành Di sản Văn hoá Thế giới Văn Miếu - Quốc Tử  Giám ở Hà Nội (Thăng Long xưa). Còn hôm nay cả nước đã có 72.000 giảng viên đại học, trong đó có 43.000 Thạc sĩ, 16.500 Tiến sĩ.

Ăn chơi thời bao cấp

đỗ phấn |

Thành ngữ “Tay chơi Hà Nội” hẳn là chưa có tuổi đời lâu lắm. Nó sẽ chỉ được lưu hành công khai vào sau Cách mạng Tháng Tám 1945 khi chế độ quân chủ hoàn toàn chấm dứt trên toàn cõi Việt Nam. Trước đó phải là tầng lớp quan lại, vua chúa mới có cơ hội trở thành một tay chơi.