Tản mạn - Chuyện dọc đường

Đền đá và lũ khỉ

HOÀNG VĂN MINH |

Đền đài ở Bali thì nhiều vô số kể. Nhưng Uluwatu ở làng Pecatu nằm phía Nam của thủ phủ Denpasar là ngôi đền duy nhất ở hòn đảo này nằm trên bờ biển Ấn Độ Dương nên trong đoàn ai cũng háo hức khi nghe tin mình sắp đến đó.

Mộng trầm

THANH HẢI |

Bạn khai trương cửa hàng bán trầm hương thủ công mỹ nghệ trên con phố du lịch sầm uất của Đà Nẵng. Sản phẩm thuộc hàng quý hiếm, cao cấp nên giá cả cũng ngất ngưởng. Phần lớn khách nước ngoài tới coi, nhưng người mua chủ yếu là dân Châu Á.

Mung lung trong mưa

TUYỀN LINH |

Thấy mà ghét cái nụ cười hớn hở của ả con khi nghe mẹ ơ ơ “đúng là ngày mai được nghỉ học nè”.

Một thằng tù

KHƯƠNG QUỲNH |

Cuối cùng cũng đến ngày anh Tâm nhận tiền lương tháng đầu tiên. Anh hồi hộp cầm xấp tiền từ tay anh tôi, quệt nước miếng rồi đếm tiền nghe rột roạt.

Bão Sài Gòn, chỉ là nỗi sợ mưa dầm

Ngọc Uyên |

Bão Sài Gòn, dân lại chỉ sợ nhất mưa dầm dề. Bởi nước ngập, cống tắc, nước thải, rác... của cả triệu người tràn vào nhà, phá hỏng đồ đạc. Ăn ngủ trên nước, lềnh bềnh, hôi thối. 

Nằm nghe mưa tháng sáu

đỗ phấn |

Không giống như miền Nam chia làm mùa mưa mùa khô tương đối rõ rệt. Xứ Bắc mùa nào cũng mưa. Chẳng biết có phải vì thế mà người Bắc có vinh hạnh được gọi tên bốn mùa của mình. Điều mà người miền Nam hằng ao ước.

Phẩm chất giàu

CAO HÙNG |

Ông là chủ một doanh nghiệp xuất khẩu thực phẩm nhất nhì của tỉnh. Cũng là doanh nhân “cứng đầu”, dám cự cả chủ tịch tỉnh, khi đòi phải giao đủ đất xây dựng nhà ở miễn phí cho công nhân...

Khách mời

ĐỨC LỘC |

Mẹ bảo, từ ngày biết tin tôi sắp cưới, chị Linh thường sang chơi nhà, và lần nào chị cũng nói chuyện một mình, kiểu bâng quơ bóng gió “cưới Lộc nhớ mời mình đi… Đưa dâu, mình đeo cho Lộc một chỉ”. 

Đừng nặng lời với người đẹp

thình măng |

Bất ngờ lớn nhất của World Cup năm nay, có lẽ là chương trình bình luận trước và sau trận đấu của VTV. Khi ngoài các chuyên gia và bình luận viên chuyên nghiệp, còn có sự góp mặt của một dàn 32 người đẹp nhằm tăng độ “nóng” như cái tên “Nóng cùng World Cup” của chương trình.

Người dưng

CHÂU TƯỜNG |

Chủ nhật vừa rồi, khi chúng tôi đang ăn trưa thì bỗng nghe một tiếng “rầm” thật lớn, sau đó giọng bác Tư la to: “Có người bị điện giật bà con ơi! Cứu, cứu!”. Cả xóm quẳng bát đũa nhào ra, dáo dác tìm xem tiếng phát nổ từ đâu.

Mua cảm giác sạch

HOÀNG VĂN MINH |

Mạ gọi điện, nói ông bạn ba ở gần nhà mình vừa qua đời, vì ung thư. Từ “ung thư” mạ nói nghe nhẹ bâng như kiểu cảm sốt. Rồi mạ chuyển qua chuyện “con heo nái nhà mình vừa đẻ được 8 mống, chúng núc ních đáng yêu lắm, con tranh thủ về coi”.

Ăn phở thì ăn ở đâu?

đỗ phấn |

Hà Nội được cho là kinh đô của món phở truyền thống. Tất nhiên phở kinh đô không hẳn chỉ có người kinh đô nấu. Người các tỉnh tha hồ về đất này thi thố cách nấu phở của mình. Nhưng rất lạ, còn trụ lại ở Hà Nội ngoài phở bản địa ra chỉ có món phở Nam Định là còn đất phát triển. Đó là món phở tái lăn đã được Hà Nội hóa từ hàng thế kỷ nay rồi.

Tháng sáu mùa mưa...

THANH HẢI |

Tôi táp xe vào quán nước mía, ý định chờ tan cơn giông. Nhưng vợ chồng cô chủ tất bật lo khiêng mấy chồng nong nia phơi đậu phụng ngoài sân.

Ngôi nhà có cây táo nhỏ

NHẬT LỆ |

Lần đầu tiên được trở về quê hương sau nhiều năm sơ tán, cảm giác của bọn trẻ chúng tôi thật lạ. Chạy ngay ra vườn nhìn xem có còn cái cây táo, cây ổi của mình không. Hóa ra đó là cả một khoảng hố bom sâu hút. 

Hồi này sao khổ bằng hồi xưa!

LÊ TUYẾT |

Đám cưới thằng út tổ chức ở Sài Gòn. Sẵn dịp, ba má và anh em tôi vào thành phố chơi một chuyến. Sáng cuối tuần, cả nhà đi uống cà phê. Em gái nhìn menu, lướt sơ chưa biết chọn món gì. Ba tôi mắt đã kèm nhèm, vẫn kịp hốt hoảng: “Chu cha, sữa chua hột đác mắc dữ hả con? Không bù ngày xưa”…

Sài Gòn sông bể...

KHƯƠNG QUỲNH |

Đang đi bộ dọc bờ hồ Xuân Hương Đà Lạt nghe thấy tiếng rao: “Để giấy tờ của bạn không bị mục lát (nát), hãy đến với công nghệ ép pờ-nác-tích (plastic) của chúng tôi”. Tiếng rao ngòng ngọng nghe quen quá.

Ăn mặc theo thời

đỗ phấn |

Chẳng có từ điển nào giải thích cho ta rõ nghĩa của chữ “ăn mặc”. Đại khái chỉ nói đó là một động từ chỉ sự mặc áo, quần nói chung. Kể ra thì cũng hơi khó nghĩ. “Mặc” đã là động từ đủ để đặt mọi câu đúng ngữ pháp tiếng Việt rồi. Thêm chữ “ăn” thì không hẳn thế. Chẳng lẽ lại bảo trẻ con “Ăn mặc quần áo nhanh lên còn đến trường”?

Con gái của người đàn bà câm

LÊ TUYẾT |

Hôm rồi về quê, tôi gặp chị Ngà. Lâu không gặp, chị Ngà không thay đổi mấy, vẫn khuôn mặt thanh tú, miệng nói cười giòn tan, duyên dáng của người vô tư lự.

Lòng người khó chiều

HOÀNG VĂN MINH |

Quê nhà bây giờ sau mùa gặt. Ngang đâu cũng gặp cảnh đốt đồng, ráng chiều và ánh lửa nhòa trong những ngọn khói. Đẹp đến mức mấy bạn họa sĩ, xem ảnh còn hỏi nhau nếu bây giờ cầm cọ, mình có thể vẽ được như thế này không?

Trò đùa im lặng

NHẬT LỆ |

“Tôi bắt đầu trò đùa của mình. Khi thế giới cười thì tôi khóc. Và khi thế giới khóc thì tôi cười. Ồ không, trò đùa ấy nhắm vào tôi”...