Lòng buồn thiu, nhưng ngước lên trời, những chùm pháo hoa mừng ngày thống nhất thắp sáng cả một xóm nhỏ khiến cả bọn quên khuấy. Chúng tôi run lên vì hạnh phúc, vì từ nay không phải xuống hầm tránh bom, không phải rời xa cha mẹ, xa ngôi nhà nhỏ, đến vùng đất lạ lẫm.
Chắc hẳn cha tôi cũng không ngờ, câu thơ viết năm 1968 của ông trở thành sự thật: “Hỡi em yêu, cây táo nhỏ bên đường/Lại sây quả mỗi mùa xuân đến sớm/Mặc lũ con ta ra vườn hái trộm/Những năm dài chúng vẫn nhớ quê hương”.
Cho dù sống ở nơi nào, cha tôi cũng đều trồng cây táo nhỏ trong vườn. Khi táo ra hoa, cả một góc trời trắng xóa. Đặc biệt, cây táo bao giờ cũng trĩu quả, trẻ con hàng xóm lũ lượt kéo sang ăn mãi không hết.
Thời chiến tranh, cha mẹ quyết bám trụ ở vùng đất lửa Quảng Bình, gửi con cái theo các đoàn xe bộ đội ra Hà Nội. Chúng tôi bỏ lại phía sau ngôi nhà đầy ắp niềm vui, không nguôi nhớ bạn bè, mảnh vườn thân quen và những luống hoa vẫn rực rỡ bên hiên nhà sau nhiều lần bom giội.
Và mỗi vùng đất nông thôn đều thường có những cây táo nhỏ. Lũ trẻ thiếu quê hương có thể leo trèo, hái quả rất vui. Khi táo không kịp ra trái, bà ngoại tôi lại lui cui cõng đứa bé nhất cùng đàn cháu lít nhít theo sau ra chợ, mua những quả táo giòn, ngọt, vẫn còn dính cả những chú sâu non cho chúng khoan khoái nhấm nháp.
Ngay ở nơi chúng tôi sơ tán, có khi, đại gia đình ăn tối ngay trong “căn phòng” gạch tường vỡ vụn, sát cạnh còn là một hố bom. Hà Nội năm đó hứng chịu bom đạn dữ dội, nên bà ngoại lại dắt díu chúng tôi lưu lạc đến Hưng Yên. Vừa đi ra khỏi thành phố, nhìn lại đã thấy chặng đường vừa đi qua bị máy bay bắn phá rừng rực khói lửa. Ở quê nhà, cây táo cha trồng cũng không còn sống nổi sau một trận bom.
Ngày hòa bình đầu tiên, ngay trên ngôi nhà nhỏ, cha tôi lại trồng cây táo mới.
Cây táo là hình ảnh tuổi thơ còn mãi trong hồi ức của chúng tôi, bởi sắc trắng mỗi kỳ ra hoa gieo vào tâm trí cảm giác bình yên như thể chưa từng trải qua chiến tranh.
Hiển nhiên bây giờ, cây táo không còn non nhỏ nữa, bóng nó đã che rợp nửa chái nhà.