Tản mạn - Chuyện dọc đường

Đền đá và lũ khỉ

HOÀNG VĂN MINH |

Đền đài ở Bali thì nhiều vô số kể. Nhưng Uluwatu ở làng Pecatu nằm phía Nam của thủ phủ Denpasar là ngôi đền duy nhất ở hòn đảo này nằm trên bờ biển Ấn Độ Dương nên trong đoàn ai cũng háo hức khi nghe tin mình sắp đến đó.

Mộng trầm

THANH HẢI |

Bạn khai trương cửa hàng bán trầm hương thủ công mỹ nghệ trên con phố du lịch sầm uất của Đà Nẵng. Sản phẩm thuộc hàng quý hiếm, cao cấp nên giá cả cũng ngất ngưởng. Phần lớn khách nước ngoài tới coi, nhưng người mua chủ yếu là dân Châu Á.

Mung lung trong mưa

TUYỀN LINH |

Thấy mà ghét cái nụ cười hớn hở của ả con khi nghe mẹ ơ ơ “đúng là ngày mai được nghỉ học nè”.

Một thằng tù

KHƯƠNG QUỲNH |

Cuối cùng cũng đến ngày anh Tâm nhận tiền lương tháng đầu tiên. Anh hồi hộp cầm xấp tiền từ tay anh tôi, quệt nước miếng rồi đếm tiền nghe rột roạt.

Bão Sài Gòn, chỉ là nỗi sợ mưa dầm

Ngọc Uyên |

Bão Sài Gòn, dân lại chỉ sợ nhất mưa dầm dề. Bởi nước ngập, cống tắc, nước thải, rác... của cả triệu người tràn vào nhà, phá hỏng đồ đạc. Ăn ngủ trên nước, lềnh bềnh, hôi thối. 

Người đàn bà một tay, một chân

LÊ TUYẾT |

Mấy tháng nay đứa con trai duy nhất của bà thường xuyên sang nhà. Anh mong bà về ở chung với anh và cha.

Thời của ấm êm

đỗ phấn |

“Trên chăn dưới đệm” là thành ngữ cổ nói về cuộc sống sung túc đủ đầy. Và cũng là khát khao của đám bần dân phong kiến xa xưa.

Đoản khúc Hướng Dương

TUYỀN LINH |

1. Đấy là năm 2000, cũng là vào mùa khô. Bài viết đầu tiên của mình về Dương, lúc này tôi không làm sao nhớ, chỉ nhớ bức ảnh tôi chụp Dương đang say sưa tác nghiệp (“tác nghiệp” - chữ Dương dùng miêu tả công việc của mình lúc đó và sau này trong những lúc chuyện với tôi).

Người vô lý nhất thế gian

KHƯƠNG QUỲNH |

Bao nhiêu năm qua, mẹ tôi có một thói quen, tối nào trước khi đi ngủ cũng ngồi ghi chép cái gì đó vào một cuốn sổ dày bìa đen. Hồi còn bé, tôi hay đánh vần xem mẹ viết gì. 

Thời "đen - trắng"

LÊ TUYẾT |

Tiệm cà phê hai tầng của anh chủ xăm trổ có chú chó lông xù như lạc lõng giữa dãy phố sầm uất với những bảng hiệu đậm phong cách Âu, Hàn, Nhật… Một vài vị khách ngồi nhâm nhi ly cà phê đen, nghe giọng Khánh Ly, Giao Linh phát ra từ chiếc đầu đọc băng cối cũ mèm.

Thương đến giọt cuối cùng

MAI HẠNH |

Tham quan Đại Nội (Huế), chúng tôi rất ấn tượng với một đôi vợ chồng người Pháp. Ông bà chừng 70 đến 75 tuổi. Hồi trẻ chắc họ đẹp lắm, vì đến giờ nét vẫn đẹp, xứng đôi.

Ngày xưa giản dị mà đúng muôn năm!

Lầu Cai Phoóng |

Cô Mộng Được, Phoóng đây nhá, đang trong Giỗ Tổ mồng 10.3 ở Đền Hùng đây. Cô nhỡ vé bay, chứ nếu có ra cũng lại như anh, đang phải dẫm lên mô đá mà bái vọng.

Mây trắng qua nhà

NGÔ MAI PHONG |

Nhà tôi có khách.

Bà nội mơ thiêng quá, hôm qua vừa kể chú Bình về bảo, ít người cũng cứ kê bàn ăn ra vườn các anh ấy ngồi cho thoáng đãng. Còn dặn, mẹ nhớ gửi tiền cho anh Khánh...

Thuốc đỏ, thuốc tím

đỗ phấn |

Có lẽ đây là hai thứ thuốc hiếm hoi được gọi tên theo màu sắc. Thực ra thuốc đỏ có tên khoa học là mercurochrome và thuốc tím là kali permanganat. Đó là những thứ thuốc sát trùng được dùng phổ biến vào quãng nửa thế kỷ trước.

Những ngày kèn chơ vơ

HOÀNG VĂN MINH |

“Chị này chắc người Việt, em nhờ thử xem”. Lắc đầu không hiểu muốn nói gì. “Anh này chắc người Việt, em nhờ đi”. Lắc đầu vì bất đồng ngôn ngữ. 

Hảo

DIỄM ANH |

Hảo đã đến, dù có muộn, cả bọn vẫn ồ lên vỗ tay nhiệt liệt. Nó vốn là thủ lĩnh của chúng tôi từ thời sinh viên.

Những đứa con trời

ĐỨC LỘC |

Đợt về quê vừa rồi tôi mới biết, từ hơn một năm nay xóm nhỏ của tôi được gọi với cái tên “xóm góa”. Tất nhiên là gọi miệng, vì bấm đốt sơ sơ xóm tôi hơn ba chục nóc nhà thì mười mấy nóc là đàn bà góa - tức mất chồng, hoặc có con nhưng mà chồng xem như đã mất.

“Pin khò gio”... ò e í

Lầu Cai Phoóng |

Tuần này, cả nước lại náo loạn bởi những cái tin phát nổ của “pin - khò - gio”.

Món chim chằng nghịch

KỲ QUAN |

Cách đây vài tuần, tôi đứng trước sự chọn lựa khó khăn, bởi chọn theo hướng nào cũng thấy mình có lỗi. Do biết tôi sắp từ Long An đi TPHCM, người bạn thân trên ấy nhắn vào máy tôi: “Mua giúp vài kg chim chằng nghịch lên nhậu chơi”. 

Trong cơn giông

ĐỨC LỘC |

Gã bảo, Sài Gòn dạo này đỏng đảnh, đang yên đang lành bỗng mưa vào nửa đêm. Mà mưa đâu phải dạng vừa, mưa kèm theo gió mạnh, thốc vào mái tôn, gầm rú như lợn bị chọc tiết. Mưa trái mùa làm gã mất ngủ, và gã trở thành tai mắt bất đắc dĩ của xóm trọ đầy rẫy thị phi này.