Tản mạn - Chuyện dọc đường

Đền đá và lũ khỉ

HOÀNG VĂN MINH |

Đền đài ở Bali thì nhiều vô số kể. Nhưng Uluwatu ở làng Pecatu nằm phía Nam của thủ phủ Denpasar là ngôi đền duy nhất ở hòn đảo này nằm trên bờ biển Ấn Độ Dương nên trong đoàn ai cũng háo hức khi nghe tin mình sắp đến đó.

Mộng trầm

THANH HẢI |

Bạn khai trương cửa hàng bán trầm hương thủ công mỹ nghệ trên con phố du lịch sầm uất của Đà Nẵng. Sản phẩm thuộc hàng quý hiếm, cao cấp nên giá cả cũng ngất ngưởng. Phần lớn khách nước ngoài tới coi, nhưng người mua chủ yếu là dân Châu Á.

Mung lung trong mưa

TUYỀN LINH |

Thấy mà ghét cái nụ cười hớn hở của ả con khi nghe mẹ ơ ơ “đúng là ngày mai được nghỉ học nè”.

Một thằng tù

KHƯƠNG QUỲNH |

Cuối cùng cũng đến ngày anh Tâm nhận tiền lương tháng đầu tiên. Anh hồi hộp cầm xấp tiền từ tay anh tôi, quệt nước miếng rồi đếm tiền nghe rột roạt.

Bão Sài Gòn, chỉ là nỗi sợ mưa dầm

Ngọc Uyên |

Bão Sài Gòn, dân lại chỉ sợ nhất mưa dầm dề. Bởi nước ngập, cống tắc, nước thải, rác... của cả triệu người tràn vào nhà, phá hỏng đồ đạc. Ăn ngủ trên nước, lềnh bềnh, hôi thối. 

Chuyện dọc đường: Rồ sếp

TUYỀN LINH |

Đạp xe tới ngã tư thì tôi phải ngừng, buồn cười quá nghe cái giọng nhẽo nhợt nửa Nam nửa Bắc thoát ra từ loa của một anh cong người đẩy xe đằng trước: “Trung tâm công nghệ mới xin hân hạnh giới thiệu công nghệ ép dẻo bằng lái xe và các loại giấy tờ…”.

Vân vi quà tặng

Đỗ Phấn |

Người Việt tặng quà cho nhau chắc cũng có lịch sử lâu dài như nhân loại từ thời nguyên thuỷ. Đại khái trong bộ lạc thì khi săn bắt hái lượm được thức ăn ngon thường sẽ mang tặng người mà mình yêu quí kính trọng. Quà cáp lúc này mang tính chia sẻ nhiều hơn là giá trị vật chất bởi những món quà thiên nhiên ban tặng đều ngẫu nhiên mà có được chỉ với đơn thuần giá trị lao động quá khứ.

Chơi với chuột

HOÀNG VĂN MINH |

Đột ngột nắng tắt và thành phố ùa mưa như thể đang giận lẫy điều gì đó. Chợt nhớ một hôm mưa thế này bên bờ kênh đen hôi, một người đàn ông Khơ me lưng trần, chân đất hối hả ôm con chuột cống nhum đang nhốt trong lồng đi tìm chỗ núp vì căn chòi nhìn đâu cũng thấy nước.

Dì Tư

Đức Lộc |

Mẹ kể, con Mùi nó ly dị rồi. Giọng mẹ tự nhiên như bảo con Mùi bị hắt xì, cảm mạo. Mẹ kể chỉ để kể thôi, nghĩa là chuyện đó giờ không còn quá ngạc nhiên hay lo sợ như hồi con Mùi vác cái bụng bầu về nhà đòi cưới, cách đây 4 năm.

Cúi mình chào hoa

TUYỀN LINH |

Dày vừa đúng 99 trang in - cuốn khảo luận triết học “Trí tuệ của hoa” của nhà thơ - triết gia người Bỉ Maurice Maeterlinck. Nó đọc cuốn sách 2 lần với những khoan khoái, và như mọi khi gặp được cuốn sách hay, là khoan khoái kèm lòng biết ơn người viết/ người dịch, người giới thiệu sách.

Ở xứ không có Facebook

THANH HẢI |

Chúng tôi đến làng Aur đã xế bóng. Ai cũng rã rời dẫu khoảng 20km lội bộ đường rừng. Chỉ có già làng A Rất A Vy và lũ trẻ con tiếp khách trên nhà Gươil. 

Nước chè một thuở

Đỗ Phấn |

Thật ngạc nhiên, chữ “trà” vốn không thông dụng ở Hà Nội xưa lắm thì sau ngày thống nhất đất nước, nó đã mặc nhiên được dùng phổ biến. 

Cô gái và cây bàng

TẠ BÍCH LOAN |

Tôi bước đi như chạy dọc hành lang dãy nhà ngục hun hút gió, cố gắng để thoát sớm ra ngoài bởi vì không chịu nổi cảnh tượng những bầy người da bọc xương trần trụi hoặc quần áo tả tơi, bị xiềng như súc vật dính chặt vào sàn đá (dĩ nhiên là những mô hình, tượng mô phỏng). “Họ” đã nằm ngồi như thế hơn một thế kỷ dài trên cái hòn đảo được mệnh danh “địa ngục trần gian” có tên gọi Côn Đảo.

Chăm cây

Hoàng Văn Minh |

Ba ở quê alo bảo “cây mai con trồng ở hiên nhà hôm bà ngoại mất đã chết rồi, chắc là do mấy hôm ba bận quá quên tưới nước…”. Nghe buồn như thể hôm nay bà mất thêm lần nữa.

Đường rừng

THANH HẢI |

Bạn hay cùng tôi cà phê mỗi sáng. Chúng tôi huyên thuyên đủ thứ chuyện: Cuộc sống, gia đình, công việc, tin tức thời sự, những vấn đề đang “mịt mù” như lửa khói trên Facebook.

Bà mẹ trung du

NGÔ MAI PHONG |

Chuyện này, trung sĩ Tạ Quang Sao kể lại...

Chuột đồng, chuột phố

Đỗ Phấn |

Có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng con chuột cống chính là chuột đồng ở phố. Hà Nội trước thời Pháp thuộc còn là một thành phố xen lẫn ruộng đồng cày cấy. Đô thị lạc hậu với những cống rãnh lộ thiên gần như chảy tự do không có quy hoạch nào cả. Đương nhiên cống rãnh kiểu ấy không phải là nơi cư trú sinh sôi của chuột. 

Hai chiến tuyến

ĐỖ ANH THƯ |

Chúng tôi ngồi với nhau tại một quán vắng giữa trung tâm Sài Gòn. Nhìn qua cửa sổ, thấy bầu trời tối sầm và mưa bắt đầu dày hạt, Thiên Hà bỗng dưng lặng thinh. Yên tĩnh quá, tôi khẽ hát bài “Nhớ nhau hoài” nhạc Anh Việt Thu, lời thơ của Thiên Hà: “Em ở nơi nào có còn mùa xuân không em?/ Rừng ngàn lá gió từng đêm nhắc nhở thì thầm/ Nắng ở trên đầu, nắng trong lòng phố/ Gió ở trên non gió cuốn mây về”.

Góc vườn có cây chanh già

Tạ Bích Loan |

Nó là cây chanh đầy gai mọc xoè ra nếu ai để ý sẽ thấy hơi vướng. Ông trồng nó bên bờ giếng. Bao năm rồi nó chẳng ra quả nào, cứ đứng đó thôi. Có người bảo chặt nó nhưng ông lờ đi.

Ngậm ngùi khoai sắn

Đỗ Phấn |

Nếu không có những cải cách kinh tế hồi cuối thập niên ’80 đầu ’90 thì cụm từ “sắn khoai độ nhật” đã trở nên một thành ngữ thông dụng. Sau ngày thống nhất đất nước cũng là lúc chế độ phân phối bao cấp đã không còn đảm đương được việc cung cấp lương thực nữa. Sắn và khoai đã có mặt trong mọi bữa ăn từ gia đình cho đến công xưởng, từ trường học cho đến quân ngũ. Đương nhiên nhà tù hoặc trại cải tạo sẽ là nơi sắn khoai được tiêu thụ nhiều nhất.