1. Thứ bảy 11.12.2021, giữa trưa lạnh âm 14 độ, con gái bé nhỏ của tôi lang thang Tverskaya - phố trung tâm Moskva. Tới đoạn cắt với góc phố Kamertchersky, chợt thấy tượng nhà văn Anton Tchekhov, nó vội nhắn tin cho mẹ: “nhìn hơi méo mó”. Tôi nhắn tin đùa lại: “văn nghê sĩ nhiều người hơi bị hoặc hay bị nhìn... kiểu méo mó”.
Thế là nảy nở giữa hai mẹ con câu chuyện cách nhìn về tạo hình những bức tượng danh nhân và anh hùng của người Nga, không đâu xa, ngay trung tâm thủ đô nước Nga - Moskva: Các anh hùng, nhà cách mạng,… thường kiêu hùng, trên ngựa hay trên bệ đài cao, mắt nhìn thẳng kiên định, tay chỉ thẳng, dáng người như muốn bạt gió lao về phía trước… Còn văn nghệ sĩ, đặc biệt các nhà văn, nhà thơ (như tượng thi hào Alexander Puskin) thường cúi đầu, nhìn xuống (nhìn xuống bạn đọc, quần chúng), ánh mắt đắm chìm trong suy tư (tượng nhà văn N. Gogol), chất chứa khổ đau, thương xót, nhất là những bức tượng tạc cụ Đốt mang vẻ như muốn trượt ra khỏi chỗ ngồi của mình; hay đôi bàn tay đan chặt vào nhau, lưng thậm chí khòm xuống… - trong khuôn viên Trung tâm bảo tàng “Nhà Moskva của Dotoevsky” phía bắc Bệnh viện Mariinsky (nơi Dostoevsky sinh ra, sống 15 năm đầu đời); hay bức tượng đặt trước Thư viện Quốc gia Nga (đổi tên năm 1992, nhưng tới nay người Nga vẫn giữ biển hiệu thời Xô Viết là Thư viện Quốc gia mang tên V.Lenin); xa hơn là những bức tượng ở thành phố Saint Petersburg hai mẹ con tôi thấy vào mùa hè 2019 - đặt ngoài phố, trong Bảo tàng tưởng niệm văn học Dostoevsky (khai trương 12.11.1971, nơi Dostoevsky viết những tác phẩm đáng chú ý như Anh em nhà Karamazov…) .
Dáng vẻ mỗi bức tượng cũng là biểu hiện thế giới nội tâm của nhà văn, nhà thơ, cũng hiển hiện cái vẫn được gọi là “tính/khí chất văn chương” của nhà văn đó. Và cả góc nhìn của người tạc tượng đối với nhà văn, nhà thơ đó.
Câu chuyện bắt đầu từ bức tượng A.Tchekhov trước cửa nhà hát mang tên ông dẫn đến những bức tượng cụ Đốt - một trong những “thiên tài Nga nghiệt ngã” - không phải ngẫu nhiên người Nga đặt tượng ngay trước cửa chính thư viện lớn nhất nước mình.
Vị trí, mức độ, tầm ảnh hưởng của Đốt trong văn đàn, tư tưởng Nga và thế giới gần 200 năm qua thì “không phải nhiều lời”. Năm 2021 - nhân 200 năm ngày sinh của Dostoevsky, theo lịch mới ngày 11.11.1821, và 140 năm ngày mất của ông ngày 9.2.1881, UNESCO gọi là Năm Dotoevsky. Ở nước ta, dịp cuối năm 2021, một số tác phẩm nổi bật của ông như “Tội ác và hình phạt” đã được ấn hành lại dưới những phiên bản đẹp; suốt năm qua, một số dịch giả lại còn cặm cụi dịch lại một vài tác phẩm của ông…
2. Giữa những vô vàn (vâng, tôi cho phép mình dùng từ vô vàn) câu chuyện - cảnh đời và bức ảnh những người lao động nghèo, công nhân sống trong những ngày đại dịch COVID-19 kéo dài 2 năm nay phóng viên trẻ Báo Lao Động (và đồng nghiêp một vài tờ báo khác) mang tới cho bạn đọc, tôi đầu tiên hay nhìn thật lâu những bức ảnh chụp khu nhà trọ, từng căn phòng trọ của những người công nhân, người lao động nghèo, người yếm thế, và cả những người như bị coi “bên lề xã hội”; những vật dụng trong căn phòng chật chội bí bách, nếu không muốn dùng cụm từ “điều kiện sống tệ hại” ở một vài nơi… Câu chuyện điều kiện sống, xây nhà trọ cho công nhân, người lao động xứ mình hiện giờ, đúng thật là cả một… vấn đề!
Trong số báo Lao Động ra đầu tháng 12.2021, cô phóng viên trẻ kể chuyện những người công nhân ở môt khu công nghiệp Hà Nội, do COVID-19, công việc gián đoạn, thu nhập bị ảnh hưởng nhiều, “thắt lưng buộc bụng”, các con ở quê nhịn sữa…
Tôi giật mình nhìn bức ảnh đôi vợ chồng trẻ bế đứa con thơ trong căn phòng trọ nghèo nàn mấy mét vuông, trên vẻ mặt lo âu, ánh mắt người chồng lại như vô định. Bức tranh - tôi cứ gọi là bức tranh đi (người chồng hay người vợ vẽ nhỉ, bằng thứ bút dạ viết bảng, màu đen) trên tường phòng thể hiện một góc quê nhà xa xăm của họ, với nhấp nhô núi đá nhọn hoắt, suối, cây, những áng mây và vui nhất một miệng cười bay giữa những áng mây… Hút ánh nhìn của tôi là những hàng chữ đẹp, ngay ngắn, viết hoa theo kiểu cổ điển. Mấy chữ rõ nhất “chán cảnh giãn cách”, “Nghèo nhưng cố gắng”. Tôi cố gắng tưởng tương thời điểm, tâm trạng người vẽ cảnh nhớ nhà mình đó, viết những chữ tự động viên mình đó - mà tôi nghĩ có lẽ là người chồng, vì nét chữ cứng cỏi.
Trong những ngày đại dịch như thế, biết bao công nhân, người lao động xứ Việt mình lâm cảnh “bó gối”, rơi cảnh éo le - không thu nhập. Họ, lo kiếm miếng ăn mỗi ngày, mơ chi tới có một đời sống văn hóa tinh thần phong phú. Nhưng, không khoa trương, họ dặn mình, nói với vợ con mình, rằng, chúng ta “Nghèo nhưng cố gắng”!
Câu chuyện của vợ chồng người công nhân đó và hàng ngàn chuyện của những người công nhân Việt khác tôi đọc từ những bài báo suốt hai năm qua, một phần nào, gợi tôi nhớ đến một tuýp nhân vật của Đốt, “đó là những con người trong hoàn cảnh khó khăn, thậm chí tăm tối, u ám, khốn cùng nhất vẫn giữ được phần “người” trong tâm khảm”.
Thị dân, thế giới nội tâm, vấn đề tự ý thức của tầng lớp nghèo thành thị là một trong những đề tài nổi bật của Đốt. “Sau những cuộc vật lộn nội tâm khóc liệt nhất, các nhân vật vẫn giữ được ở chừng mực nhất định thiên lương, nhân phẩm”. Những nhân vật từ những tác phẩm (một vài cuốn đã được dịch ra tiếng Việt), như “Những kẻ bần hàn”, “Những đêm trắng”, “Hồi ký viết dưới hầm”, “Những kẻ tủi nhục”…
3. “Sang chất tâm lý khi đọc Đốt ở tuổi hoa niên”; “Độc giả của Dostoevsky ở nước ta (từ trước cho đến tận giờ) là loại độc giả ưu tú khá chuyên biệt, một “thiểu số chọn lọc”, như nhà phê bình, nhà văn, sinh viên đại học”; “Quá trình thẩm thấu Dostoevsky không chóng vánh…”; “.. dòng ý thức, nội dung tư tưởng, phong cách khó hiểu..,”, ….- những ý kiến của bạn đọc xứ mình về văn chương Dostoevsky - được định danh “là một nhà văn khó đọc”.
Tôi hoàn toàn tin chắc rằng, những người lao động nghèo, công nhân các khu công nghiêp như vợ chồng anh công nhân trong bức ảnh khiến tôi giật mình thảng thốt đó chưa bao giờ biết tới nhà văn Nga Dostoevsky, lại càng chưa bao giờ đọc tới 5 tác phẩm nổi bật nhất ông viết 15 năm cuối đời (đều đã được dịch ra tiếng Việt) là “Tội ác và trừng phạt”, “Chàng ngốc”, “Lũ người quỷ ám”, “Đầu xanh tuổi trẻ”, “Anh em nhà Karamazov” - những tác phẩm kinh điển về đời sống chính trị, văn hóa tinh thần xã hội Nga thế kỷ 19 - như một nhà nghiên cứu Nga cho rằng “sau chúng, nhân loại đã trưởng thành thêm một bước”.
Nhưng, tôi thấy có sự tương đồng nhất định giữa những thân phận bé mọn, hoàn cảnh sống, những tâm tư giằng xé trong chuyện đời (đời thường) của những người lao động nghèo xứ mình với một dạng thức nhân vật của Dostoevsky. Câu chuyện - cảnh đời của người lao động nghèo, công nhân nghèo xứ mình, thường được các nhà báo trẻ kể lại bằng những ngôn từ giản dị, dễ đọc, không cố gắng uốn éo kể lể sướt mướt; những bức ảnh với góc chụp cố gắng tốt nhất thể hiện thực nhất cảnh sống, tâm trạng của những người lao động nghèo. Đấy là chủ nghĩa hiện thực, còn gì?
Và thật hay, nếu có khi nào, chính những người lao động, công nhân của chúng ta, tự viết ra câu chuyện của chính mình.
“Nghèo nhưng cố gắng”. Bốn chữ viết hoa của người công nhân nọ, như tôi nhìn thấy, tỏa ra một ánh sáng lấp lánh thiện lương, đầy tự trọng, hiểu đời, hiểu mình, gắng vươn tới những điều tốt đẹp - mang vẻ đẹp tinh thần của con người.
Và tôi bỗng nhớ tới một góc trưng bày ấn tượng ở Trung tâm bảo tàng Dostoevsky - Moskva: Mút cuối đường hầm một khung kính với tờ giấy có chữ ký của Dostoevsky và cây viết của nhà văn. Từ trong góc cuối cùng đau khổ, ánh sáng văn chương tỏa rạng thương xót, nâng đỡ những phận người nhỏ bé. Vẻ đẹp bất tuyệt của con người, và chữ nghĩa. “Cái đẹp cứu chuộc thế giới”, như cụ Đốt từng nói.