Sự lặp lại ngẫu nhiên của số phận

Nguyễn Đình San |

Cách đây 20 năm, tôi là một con bé 18 tuổi, ở nhà quê ra Hà Nội kiếm việc làm. Giữa lúc đang lớ ngớ chốn thủ đô thì tôi gặp Tiến, khi đó đang đứng đầu một công ty tư nhân. Sau một thời gian quan hệ, tôi đã ngã vào vòng tay anh lúc nào không biết. Tiến thuê nhà và chu cấp tiền hằng tháng để tôi sống. Tôi nghiễm nhiên thành vợ bé của anh, không phải làm gì, suốt ngày chỉ nghỉ ngơi, nghe nhạc. Chỉ thỉnh thoảng, anh mới rẽ đến thăm tôi, tranh thủ “yêu” chớp nhoáng. Anh nói thẳng với tôi là hiện tại chưa thể ly hôn vợ vì chị ấy đang ốm yếu, tháng nào cũng phải vào viện vài lần. Bỏ lúc này không nỡ, dư luận sẽ dị nghị. Nhưng anh cũng cho tôi biết là chị ta bị ung thư giai đoạn 1, cố gắng chữa chạy cũng chỉ kéo được cùng lắm là vài năm. Đến khi vợ qua đời, đợi qua giỗ đầu, anh sẽ chính thức sống hợp pháp với tôi. Phụ thuộc hoàn toàn vào Tiến, tôi không thể làm gì hơn là đợi mọi thứ sẽ đến. Nhưng tôi cũng tự thấy ớn lạnh khi nghĩ đến hạnh phúc của mình lại gắn liền với nỗi bất hạnh của một người đàn bà khác.

Là người giỏi kinh doanh, làm cho mọi người trong công ty có thu nhập cao nên họ tỏ ra thông cảm với ông sếp của mình đang đèo bòng, nhất là lại có bà vợ đang ốm đau. Nhiều lúc tôi nói với Tiến sắp xếp cho tôi một việc gì đó ở công ty cho đỡ buồn nhưng anh không đồng ý, nói tôi cứ yên tâm ăn nghỉ. Vả lại do tôi không có nghề nghiệp gì nên không thể vào làm việc. Tôi hiểu là anh cần tôi ở nhà, phần là để đáp ứng anh bất cứ lúc nào anh muốn ..., phần vì không thích tôi tiếp xúc với đàn ông do có nhan sắc. Những lúc thấy đàn ông gần tôi vo ve tán tỉnh, anh tỏ rõ sự khó chịu. Tôi đã luôn biết ý lảng tránh họ.
Dẫu đã rất giữ gìn để bảo đảm “kế hoạch” nhưng không hiểu sao tôi vẫn dính bầu. Tiến động viên tôi giữ để đẻ. Mới có một đứa con gái, nếu tôi sinh con trai hẳn là anh rất mãn nguyện. Đúng như vậy, sau hơn 9 tháng, anh vô cùng hạnh phúc vì tôi sinh đúng ý. Cháu nặng gần 4 kg, rất kháu, giống anh như đúc.
Khi con tôi đang lẫm chẫm biết đi thì vợ Tiến qua đời. Đúng như đã hứa, phải đợi đến hết giỗ đầu, anh mới đăng ký kết hôn với tôi. Biết anh có con với người khác ngay khi vợ còn sống nhưng tôi thấy không ai nói gì. Hình như họ hiểu tình trạng ốm đau triền miên của người vợ mà thông cảm với anh.
Tiến bán ngôi nhà cũ, mua nhà mới ở một quận khác ngay sau khi vợ qua đời. Tôi rất thích chi tiết này. Anh tỏ ra tâm lý với tôi. Chính thức làm vợ Tiến, tôi thấy hạnh phúc. Song có điều là phải vượt qua sự kỳ thị của đứa con riêng của Tiến. Cháu đã 10 tuổi nên không còn quá bé dại. Nó luôn nhìn tôi bằng đôi mắt không thân thiện. Tôi phải phấn đấu rất nhiều mới dần dần cải thiện được tình hình.
Cuộc sống của chúng tôi tưởng như êm ả trong sự sung túc về vật chất thì một sự rủi ro ập đến. Sau lần vô ý ngã cầu thang, đập đầu vào tường, tôi bị tai biến mạch máu não. Tiến dốc sức chữa chạy cho tôi qua khỏi cơn nguy kịch nhưng để lại di chứng. Tôi bị liệt nửa người, phải di chuyển bằng xe đẩy. Từ một người có nhan sắc với chỉ số cơ thể khá “chuẩn”, nay tôi gầy sọp, tiều tụy, chân tay tong teo dần, làn da xanh sạm. Tôi không dám soi gương vì không còn nhận ra mình.
Một bà bác họ của Tiến đã sẵn sàng từ quê ra giúp việc, không đòi hỏi bất cứ điều gì. Nhưng anh vẫn trả lương rất hậu cho bà. Tuy nhiên, chỉ được mấy tháng, do ông chồng ở nhà đổ bệnh nên bà phải trở về chăm sóc. Bà  tìm được người thay thế. Cô gái tên Thìn, chưa đến 30 tuổi, mới góa chồng, chưa kịp có con. Nhà cũng quá nghèo,  giống tôi ngày trước, không có nghề nghiệp gì ngoài làm ruộng. Bà nói với Tiến là Thìn chỉ giúp việc một thời gian rồi tìm việc khác. Bà cũng nhờ anh để ý mai mối để Thìn tái giá vì còn trẻ. Nhìn cô gái quê còn nõn nà hơn cả gái thành phố, tôi lại nghĩ đến mình chỉ mấy năm trước cũng như thế này mà nay đã quá một bà già ốm yếu.
Thìn nhanh chóng quen công việc và hòa nhập với gia đình chúng tôi. Cô tuy gái quê nhưng khéo léo, đặc biệt là biết ăn nói làm vừa lòng người khác. Đứa con gái riêng của chồng tôi rất quý cô. Con trai chúng tôi cũng bám cô. Đêm nào nó cũng ngủ với cô mà không thích ngủ với tôi. Tôi vừa mừng, lại vừa buồn tủi. Mừng vì nó không tẩy chay ô sin như nhiều đứa trẻ khác. Nhưng tủi vì mình là mẹ mà nó không thích ngủ cùng. Thìn chăm sóc tôi không nề hà, ngần ngại bất cứ việc gì. Có những lần không làm chủ được thần kinh, tôi đã khiến cô phải thay giặt ga, đệm, chăn và quần áo. Nhưng cô vẫn vui vẻ, không một chút ghê sợ.
Công việc kinh doanh của Tiến ngày càng bận rộn do công ty phát triển. Tôi mừng cho chồng nhưng cũng buồn vì có khi cả tuần anh chỉ đảo về nhà một vài lần thăm hỏi tôi qua loa. Gần như mọi việc anh giao hết cho Thìn, kể cả tài chính. Có nhiều lần anh còn nói Thìn đi họp phụ huynh cho đứa con gái. Tôi cảm nhận rõ mỗi ngày anh mỗi xa dần tôi. Tôi không dám trách anh, chỉ biết giấu kín nỗi buồn trong lòng. Thìn rất năng quan tâm, chăm sóc, trò chuyện với tôi. Hình như nó hiểu được đời sống tinh thần của tôi.
Cuộc sống của tôi cứ buồn tẻ trôi đi như thế. Dần dần, tôi cảm thấy một cách mơ hồ là Tiến không còn là chồng nữa. Và tôi cũng mang máng nhận ra giữa anh và Thìn có mối liên hệ nào đó, không chỉ là quan hệ giữa ông chủ với người giúp việc như mọi nhà.
Và điều tôi cảm nhận đã đến lúc được khẳng định rõ. Cái bụng của Thìn đã to dần. Cô không ngần ngại cho tôi biết cha của đứa bé trong bụng chính là chồng tôi. Cô vừa kể vừa khóc, nhận tội và xin tôi tha thứ, đồng thời xin được làm phận em (như làm lẽ) trong gia đình. Tôi không nói được một lời nào, không bực dọc, trút hận lên Thìn, cũng không an ủi động viên gì cô. Tôi như có vật gì rất to chẹn nơi cổ họng không thể thốt nên lời. Sau đó, Tiến cũng có lời xin lỗi tôi và mong tôi thông cảm. Anh nói sẽ dốc toàn bộ khả năng có thể để chữa cho tôi chóng bình phục  và đã làm đúng như vậy. Quả là qua thời gian, tôi có khỏe lên, tăng cân, tóc không rụng, chân tay nhúc nhích được hơn trước. Nhưng vẫn không tự đi lại được mà phải nhờ đến xe lăn và sự tận tình chăm sóc của Thìn.
Dần dần, Thìn trở nên chủ động mọi việc trong nhà. Tôi hoàn toàn vô tích sự. Tôi cảm thấy vị trí của mình và cô ta đã có sự hoán đổi. Chính cô mới là bà chủ thực sự. Còn tôi chỉ là một người tàn phế đang được nuôi báo cô.
Hiện tại trong nhà tôi có 3 người lớn và 3 đứa trẻ. Chồng tôi có 3 con của 3 người đàn bà khác nhau. Tôi biết là anh rất yêu Thìn và quả là cô càng ngày càng trở nên hấp dẫn, hơn cả tôi ngày trước. Tiến tỏ ra rất tế nhị trong việc cư xử với chúng tôi. Không bao giờ anh tỏ ra mặn nồng, thân mật với Thìn trước mặt tôi. Còn với tôi, anh vẫn luôn ân cần, nhẹ nhàng. Nhưng tôi biết đó chỉ là sự gắng gượng. Còn tình cảm vợ chồng thì đã nguội lạnh từ lâu.
Nhiều lúc tôi có ý định chủ động đưa đơn ly hôn để Tiến sống hợp pháp với Thìn. Nhưng lại nghĩ tới đứa con trai vẫn còn nhỏ, ở với mẹ sẽ không có cha và ngược lại. Tôi cứ đấu tranh giữa hai quyết định đó. Tôi nên hành động như thế nào?
(Lê Thị Dần - quận Hoàng Mai, Hà Nội)

Nhà văn, Tiến sĩ Nguyễn Đình San

Theo chị kể, Tiến luôn tốt với chị và Thìn cũng rất tử tế, luôn chăm sóc chị chu đáo. Cô ta cũng rất khiêm nhường và biết điều ở ngôi vị “em”(lẽ). Chị cũng nói rất thương đứa con trai còn nhỏ, nếu ly hôn sẽ không có cả bố, mẹ ở bên. Vậy thì nên chấp nhận hoàn cảnh hiện tại mà “chung sống hòa bình”. Về mặt luật pháp, Tiến đã vi phạm Luật HN&GĐ. Nhưng ở hoàn cảnh cụ thể của anh ấy, dư luận có thể thông cảm, châm chước. Chị hãy nghĩ : Nếu ly hôn, chị sẽ ra sao? Ai chăm sóc chị khi không thể tự làm vì tình trạng sức khỏe? Trong cuộc sống, có những điều ta không mong muốn nhưng phải chấp nhận vì hoàn cảnh bất khả kháng. Khi ấy, ta hãy tự động viên mình bằng những suy nghĩ tích cực để vượt qua.

Nguyễn Đình San
TIN LIÊN QUAN

Hình nộm rồng bốc cháy, hàng trăm người xin lửa cầu may đêm giao thừa

QUÁCH DU - HOÀNG DƯƠNG |

Thanh Hóa - Năm nào cũng vậy, cứ đêm giao thừa, dân làng Đồng Bồng (xã Hà Tiến, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa) lại huy động thanh niên trai tráng đi rước lửa từ trong ngôi đền ra đình làng để làm lễ, sau đó châm lửa vào hình nộm một con rồng (đã được chuẩn bị trước), để dân trong làng châm lửa mang về nhà, cầu may một năm mới an khang thịnh vượng.

Táo Quân 2023 trào lộng với hình ảnh dàn Táo nhảy điệu "đúng hay sai"

Mi Lan |

Tại Táo Quân 2023, khán giả được nhắc nhớ lại những khoảnh khắc đầy dấu ấn của chương trình suốt 20 năm lên sóng.

Người dân phố cổ tất bật bày biện mâm lễ cúng giao thừa

NHÓM PV |

Trên các tuyến phố Hàng Thiếc, Hàng Buồm, Hàng Nón, nhiều gia đình tất bật bày biện mâm lễ cúng giao thừa ngoài trời, chờ thời khắc chuyển sang năm mới Quý Mão.

Lên phố xem bắn pháo hoa Hồ Gươm, "méo mặt" giá gửi xe máy 100.000 đồng

Nhóm PV |

Càng gần giao thừa, lượng người đổ về các điểm bắn pháo hoa tại Hà Nội càng lớn. Lượng người càng tăng, các điểm trông giữ xe càng đua nhau tăng giá, có nơi còn báo giá 100.000 đồng/xe. Còn người dân thì đành phải ngậm ngùi cho qua vì có muốn cũng chẳng còn lựa chọn khác.

Phố đi bộ Nguyễn Huệ đông nghịt người đến xem pháo hoa, đón giao thừa

ANH TÚ - NGỌC LÊ |

TPHCM - Đêm 21.1 (30 Tết), phố đi bộ Nguyễn Huệ (Quận 1) đông nghịt người dân đổ về để vui chơi, chờ xem pháo hoa, đón giao thừa chào năm mới.

Tết ở Cấp cứu A9 Bạch Mai: Buồn và lo lắng, mong ước hai chữ đoàn viên

Thuỳ Linh - Đức Mạnh |

Thay vì đón Tết sum vầy quanh gia đình thì những nhiều người lại đang túc trực ở nơi không ai muốn - Trung tâm Cấp cứu A9 tại bệnh viện Bạch Mai. Nhiều giọt nước mắt đã rơi, Tết năm nay chắc hẳn sẽ khó quên với họ.

Nơi bắt đầu những chuyến du Xuân

Nick M. |

Tết đến Xuân về, khắp mọi nẻo đường Việt Nam tràn ngập bầu không khí hân hoan sum họp. Đầu Xuân cũng là thời điểm cùng nhau tái tạo nguồn năng lượng bằng những hành trình mới, những chuyến du xuân dọc ngang đất nước.