Chia ly từ sự mặc cảm
Hội đồng xét xử đặt câu hỏi: “Các bên có hoà giải được hay không?” Cả nguyên đơn ông P và bị đơn, bà N, đều nói không muốn hoà giải và muốn phiên tòa được tiếp tục. Chủ toạ phiên tòa hỏi tiếp: “Ông P có biết vì sao bà S, vợ cũ của ông, không thể tham dự phiên tòa ngày hôm nay không?”. Ông P trả lời “Dạ không, chắc bà S bận việc gì đó”.
Chủ tọa thông tin: “Bà S không thể tham dự phiên tòa hôm nay vì phải đi xạ trị. Bà S bị ung thư giai đoạn cuối”. Gương mặt ông P biến sắc, giọng trở lên hốt hoảng, lắp bắp: “Thẩm phán nói sao? Bà S bị ung thư giai đoạn cuối? Bị ung thư hồi nào sao tôi không biết. Phiên tòa kỳ trước còn thấy bà S tham dự mà, lúc đấy còn khoẻ mạnh lắm mà?”. Rồi ông lẩm bẩm một mình: “Trời ơi, sao tôi không biết? Sao không ai nói cho tôi biết?”.
Cả phiên tòa chùng xuống, ai cũng im lặng và nén tiếng thở dài. Chủ toạ giọng trầm ngâm: “Bà S đã có đơn xin vắng mặt phiên tòa hôm nay vì phải đi xạ trị”. Ông P vẫn chưa thể tin được sự thật quá bàng hoàng mà ông chưa từng nghĩ đến. Ông chợt nhớ lại quá khứ của ông và bà S những ngày hai người còn là vợ chồng ...
Ông P đề nghị chia tay bà S sau mấy chục năm chung sống khi 2 người con chung của ông bà đã trưởng thành và lập gia đình, khiến cho mọi người đều ngạc nhiên. Vốn sẵn sự thông minh, tháo vát kèm tính chịu thương, chịu khó, nên bà S đã tạo lập cho vợ chồng khối tài sản chung khiến nhiều người mơ ước. Mấy căn nhà mặt tiền ở quận trung tâm thành phố và thêm nhiều tài sản khác nữa. Vốn được giáo dục từ nhỏ là phụ nữ dù giỏi giang đến đâu thì vẫn đứng sau chồng, đàn ông trong gia đình luôn giữ vị trí quan trọng nhất, người vợ cần phải hiểu và vâng lời chồng. Vì vậy, ngoài xã hội bà xông xáo và có vị trí bao nhiêu thì về nhà bà lại nhẫn nhịn bấy nhiêu. Bao nhiêu tiền bạc bà kiếm được đều vun vén cho gia đình. Mọi thứ trong nhà đều một tay bà sắm sửa. Với chồng, con bà không tiếc thứ gì, cần mua sắm hay làm việc gì, bà đều ủng hộ và sẵn sàng chi tiền. Tuy nhiên, với chính mình thì bà S lại rất cần kiệm, không sắm sửa chút gì cho bản thân. Thậm chí quần áo, giày dép hay giỏ xách là những thứ tối thiểu đối với phụ nữ, bà cũng không mua cho mình những đồ đắt tiền mà chỉ chọn lựa những hàng giảm giá, có khuyến mãi hay giá rẻ. Quả thực bà S là một người phụ nữ rất hiếm trong xã hội hiện đại. Chính vì vậy việc ông P đề nghị chia tay khiến cho bà hoàn tòan suy sụp. Cả một đời tần tảo lo cho chồng cho con, bà S không hề nghĩ đến kết cục của ngày hôm nay.
Trong lúc bà S bận túi bụi với việc kiếm tiền lo cho chồng con, thì ông P lại rảnh rỗi cà phê tán gẫu, đàn hát với bạn bè. Trong số những người bạn của bà S có bà T, thường xuyên đến nhà bà S chơi. Vì bà S luôn bận rộn với công việc, nên mỗi khi bà T đến chơi, ông P thường xuyên tiếp đón thay. Sau những lần đón tiếp bạn thay vợ, ông P và bà T nhận thấy cả hai người có rất nhiều điểm tương đồng, đều yêu văn nghệ và thích đàn hát và nảy sinh tình cảm. Hậu quả, sau một thời gian, bà T về ly dị chồng, còn ông P thì nằng nặc đòi chia tay bà S. Mặc cảm bị thua kém vợ, chính vì vậy ông P muốn chứng tỏ mình giỏi giang hơn bà S và không cần bà thì ông vẫn có thể kiếm tiền vẫn có thể tự lo cho gia đình riêng của mình.
Sự ân hận muộn màng
Dù rất đau khổ nhưng bà S vẫn đồng ý chia tay ông P và hai người thỏa thuận là mỗi người giữ một căn nhà mặt tiền. Do cả hai căn nhà đều đang cho người khác thuê, nên hai người thống nhất bằng miệng là trong trường hợp chấm dứt hợp đồng thuê bất kỳ căn nhà nào, ai có quyền sở hữu căn nhà đó sẽ có trách nhiệm hoàn trả tiền đặt cọc hoặc bồi thường (nếu có) cho người thuê.
Thỏa thuận là vậy, nhưng khi ông P muốn chấm dứt hợp đồng thuê với bà N, người thuê căn nhà mà ông có quyền sở hữu, thì ông lại không muốn một mình hoàn trả tiền đặt cọc hay bồi thường cho người thuê nhà. Ông yêu cầu bà S phải cùng liên đới chịu trách nhiệm 50%. Bà S quá bất bình và có lần bà hét lên ở Tòa: “Ông có phải là đàn ông không, tại sao ông lại không giữ lời hứa như vậy. Tại sao lại bắt tôi phải chịu trách nhiệm liên đới ?”.
Thực ra, việc ông P buộc bà S phải liên đới chịu trách nhiệm về nghĩa vụ của bên cho thuê nhà với bên thuê nhà chỉ nhằm thỏa mãn tính ích kỷ của mình. Tại sao bà S giàu có hơn ông mà không chịu chia sẻ số tiền trả cho bên thuê nhà. Lúc ký hợp đồng với bên thuê nhà đều do bà S quyết định, thì giờ bà cũng phải gánh vác chứ. Thế nhưng tất cả điều đó điều trở nên vô nghĩa khi ông P biết được tin bà S bị ung thư giai đoạn cuối. Và rất nhanh chóng ông đạt được thoả thuận với bà N, theo đó chỉ một mình ông P sẽ bồi thường mà bà S không phải liên đới chịu trách nhiệm.
Điều 246 Bộ luật Tố tụng Dân sự 2015 quy định về công nhận sự thỏa thuận của các đương sự: “Chủ tọa phiên tòa hỏi các đương sự có thỏa thuận được với nhau về việc giải quyết vụ án hay không; trường hợp các đương sự thỏa thuận được với nhau về việc giải quyết vụ án và thỏa thuận của họ là tự nguyện, không vi phạm điều cấm của luật và không trái đạo đức xã hội thì Hội đồng xét xử ra quyết định công nhận sự thỏa thuận của các đương sự về việc giải quyết vụ án. Quyết định công nhận sự thỏa thuận của các đương sự về việc giải quyết vụ án có hiệu lực pháp luật theo quy định tại Điều 213 của Bộ luật này”. Điều 213 Bộ luật Tố tụng Dân sự 2015 quy định về hiệu lực của quyết định công nhận sự thỏa thuận của các đương sự như sau: “Quyết định công nhận sự thỏa thuận của các đương sự có hiệu lực pháp luật ngay sau khi được ban hành và không bị kháng cáo, kháng nghị theo thủ tục phúc thẩm. Quyết định công nhận sự thỏa thuận của các đương sự chỉ có thể bị kháng nghị theo thủ tục giám đốc thẩm nếu có căn cứ cho rằng sự thỏa thuận đó là do bị nhầm lẫn, lừa dối, đe dọa, cưỡng ép hoặc vi phạm điều cấm của luật, trái đạo đức xã hội”.
Phiên tòa nhanh chóng kết thúc và tôi thấy khóe mắt ông P ươn ướt, miệng lẩm bẩm hai chữ: “Giá như”. Có thể ông đang ước: “Giá như, ông đừng ly dị bà S. Giá như ông đừng làm tổn thương bà S!” và “Giá như, ông biết trân trọng cuộc sống gia đình với bà S và nhiều hơn”!!!