Một cuốn sách nhan đề giản dị nhưng đáng suy ngẫm

Thiếu tướng, nhà văn Hồ Sĩ Hậu |

LTS: Vào cuối tháng 9.2019, cuốn ký gần 500 trang “Ngô Văn Dụ, người làng Rau” của nhà thơ, nhà báo Trần Quang Quý ra mắt bạn đọc viết về cuộc đời nguyên giảng viên Đại học Kinh tế quốc dân, lính đường ống xăng dầu Trường Sơn trong chống Mỹ, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng và Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng Ngô Văn Dụ (giai đoạn từ lính xăng dầu về trước); đã có nhiều báo Trung ương đưa tin... Trong lần ra sách ấy, Kỹ sư Bách khoa Hà Nội, Thiếu tướng Hồ Sĩ Hậu (tác giả tiểu thuyết “Dòng sông mang lửa”) là đồng đội của anh Ngô Văn Dụ, cũng là người thiết kế nhiều đoạn đường ống và chứng kiến nhiều hy sinh gian khổ của những lính xăng dầu trong chiến tranh đã có bài viết với cái tên giản dị như trên. Lao Động Cuối tuần xin giới thiệu bài viết này.
 
1. Ngô Văn Dụ - Người làng Rau. Một cuốn sách với nhan đề giản dị, nhưng lại viết về một Ủy viên Bộ Chính trị, chứa đựng nhiều nội dung khiến ta suy nghĩ. Cuốn sách không viết về thời ở vị trí cao, mà viết về thời kỳ có thể gọi là “hàn vi” của anh: Thuở bé cha mất sớm, ngồi trong một đầu quang mẹ gánh chạy càn giặc Pháp; cuộc sống nghèo khó, luôn trong điều kiện “thịt cá là hương hoa, tương cà là gia bản”; nỗi vất vả của sinh viên, gian truân của người lính, nỗi day dứt vì phải xa gia đình, bỏ mặc vợ ở một mình ở nhà nuôi hai con thời “gạo châu củi quế”. Đó là thời của một người không quyền lực. Nghèo khó, gian truân và không quyền lực chính là môi trường hình thành nên bản chất thực của con người để sau này, dù đứng ở mọi cương vị cao, anh vẫn là Ngô Văn Dụ hiền lành, nhân hậu với bạn bè đồng đội.

Cách chọn thời gian, cách khai thác tư liệu của cuốn sách khiến cho người đọc cảm thấy nhân vật gần gũi với mình. Thư và nhật ký, đó là những gì phản ánh thật nhất của con người. Đã nửa thế kỷ trôi qua, người vợ thủy chung vẫn bảo quản đầy đủ những lá thư, những trang nhật ký của anh để bây giờ qua đó, chúng ta có điều kiện nhận chân một con người.

Tôi là đồng đội của anh trong binh chủng đường ống xăng dầu Trường Sơn. Sau hiệp định Paris, Trung đoàn 537 của anh là đơn vị duy nhất của bộ đội đường ống Trường Sơn còn bị biệt kích và máy bay của quân đội Sài Gòn đánh phá, rồi sau đó là công tác trong điều kiện chống Phun-rô và khắc nghiệt của những người lính làm kinh tế trên Tây Nguyên, nên anh đã nếm trải mọi gian nan vất vả của một người lính Trường Sơn không chỉ trong chiến tranh chống Mỹ mà cả thời hòa bình.

Cuốn sách cho ta thấy trong cuộc sống anh luôn được mọi người yêu mến. Thời học sinh sinh viên, thầy giáo yêu quý cái đức ham học và sơ tán thì quý cái tình “hiền lành như con gái”. Các cô gái như cô Thi, cô Thơm, rồi cô Lệ Xóm Bến... thì yêu quý trong lòng nhưng chẳng ai nói được thành lời. Quãng đời gian truân đã đi qua bao miền đất, bao nẻo chiến trường. Với con người giỏi văn và giàu tâm hồn như anh thì mỗi địa chỉ đều là kỷ niệm sâu đậm, như Chế Lan Viên từng viết: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn”. Khi đã là người thành đạt, anh dành thời gian trở lại thăm người cũ, đất cũ với tình cảm ấm cúng khiêm nhường. Chính cái tình ấy làm cho đồng đội từ những người lính bình thường đến những sĩ quan từng công tác với anh ở Trung đoàn đường ống 537 hoặc sư đoàn 471 cảm thấy anh mãi là người bạn sẵn sàng chia sẻ mọi điều cùng họ.

2. Tình cảm gia đình là một nét đậm trong đoạn đời hàn vi của Ngô Văn Dụ. Tình cảm ấy bền chặt mãi đến ngày nay, khi anh đã đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp và vợ chồng đã thành ông, thành bà. Thời trẻ tuổi, như bao thanh niên khác, anh từng có những mối tình thoáng qua với cô T, cô Đ..., nhưng khi đã yêu chị Hiền thì mối tình thật chung thủy và trong sáng. Nhật ký Ngô Văn Dụ luôn thấm đẫm tình chồng vợ, đã có lúc anh muốn đề cập thẳng với tổ chức nguyện vọng về với gia đình. Đó là tình cảm chân thực anh không cần giấu giếm. Khi tôi vào lính, chưa vợ con, đi B thanh thản lắm. Vậy mà khi chiến tranh biên giới nổ ra, là người cha rồi, chuẩn bị ra mặt trận thì trong lòng không sao tránh khỏi ngậm ngùi. Xa gia đình khiến anh day dứt. Anh biết ở quê hương, có nhiều đêm chị Hiền khóc tủi thân vì thời gian đằng đẵng mà ba mẹ con cứ thui thủi thiếu thốn tình cảm, khổ cực mưu sinh. Sự day dứt trở nên đau đớn khi cháu thứ hai qua đời mà cha lại vắng nhà. Vượt qua mọi mất mát ấy, tình cảm với gia đình của anh đã đến được cái kết trọn vẹn.

Những điều nói trên là nói về Ngô Văn Dụ với vai của một thanh niên của cái thời gian khổ, sục sôi và đáng tự hào của đất nước. Nhưng đây là cuốn sách viết về một người sau này thành Ủy viên Bộ Chính trị của Đảng, thì hẳn là phải thấy từ đoạn đời đó những điều gì khác biệt? Thật ra chẳng có gì đặc biệt, mà chỉ là những nét nổi bật hơn chúng bạn và hợp với quy luật.

Ngay từ trang đầu cuốn sách là tấm ảnh Ngô Văn Dụ thời trai trẻ với một câu triết lý của anh: “Hãy sống sao cho mỗi ngày ta đã sống trở thành quá khứ của ngày mai, cái quá khứ nếu không phải là điều tự hào thì ít nhất không phải là điều làm ta ân hận”. Đó là triết lý của một người có ý chí, hoãi bão, mang trong mình một lẽ sống cao đẹp. Tất nhiên để thể hiện được mạch lạc, khúc triết, phải là của một học sinh giỏi văn. Anh Dụ chỉ kém tôi một tuổi nên có thể coi là cùng trang lứa. Thời ấy chúng tôi thường sống trong những triết lý như vậy. Chúng thấm đẫm nhân sinh quan của Nicolai Ostropski trong cuốn “Thép đã tôi thế đấy”. Những quan điểm như vậy có thể thấy khá nhiều trong những trang nhật ký, những lá thư, những bài thơ của anh. Chẳng hạn: “Cánh chim khỏe quá chim ơi/ Ước gì chim đúng là đời của ta”, hoặc: “Cuộc đời là cái thang không không nấc chót/ Học tập là quyển vở không trang cuối cùng”... Thời là lính Trường Sơn, sau khi đọc Thung lũng Cô Tan, cuốn tiểu thuyết mà dân kỹ thuật chúng tôi hồi đó rất thích, Ngô Văn Dụ đã viết những cảm nghĩ sâu sắc, được tác giả cuốn sách in đậm một đoạn ở trang 329. Trong đó có câu tôi rất tâm đắc: “Anh sẽ không có sự nghiệp gì cả nếu trong đời anh không có ước mơ. Nhưng anh cũng chán những ước mơ nhất, nếu như anh chỉ có những ước mơ hão huyền”...

3. Cuốn sách cũng cho ta thấy Ngô Văn Dụ từ thời mới chỉ là một sĩ quan cấp úy trẻ tuổi đã biết rút ra những tri kiến về quản lý. Trong nhật ký viết tháng 12.1979, anh đã phân cán bộ ra làm bốn loại giống như cách thời nay người ta vẫn làm.

Tất nhiên, dù là tài giỏi đến mấy thì cũng phải được những người lãnh đạo trên cao hiểu mình, và những người thực tài thì điều đó trước sau cũng đến. Ngô Văn Dụ, thời còn là học sinh, được thầy Thủy dạy văn yêu quý. Khi anh đoạt giải Nhất văn tĩnh Vĩnh Phúc, thầy đãi thịt cừu và thịt thỏ, rồi vỗ vai anh “Lớn nhanh đi nào!”. Trong câu giản dị ấy, thầy đã thấy trong con người anh những triển vọng lớn lao trên đường đời. Khi ở bộ đội, anh may mắn được làm việc dưới quyền của Sư trưởng Cao Văn Hòa. Qua xử lý công việc, qua những lần tâm sự của hai thầy trò, Sư trưởng Cao Văn Hòa đã phát hiện ở anh một cán bộ ngay thẳng, đầy tiềm năng phát triển, và sẽ lãng phí nếu cứ ở môi trường quân đội hiện tại. Bởi vậy, khi đơn vị chuẩn bị di chuyển đi làm đường ở Campuchia, ông đã không bỏ lỡ cơ hội giới thiệu chàng kỹ sư kinh tế nông nghiệp với Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp Nguyễn Công Tạn. Ngô Văn Dụ đã không phụ sự kỳ vọng của thầy Thủy, sự đánh giá của Sư trưởng Cao Văn Hòa và sự tin tưởng của Thứ trưởng Nguyễn Công Tạn. Được đặt vào môi trường mới, phẩm chất và năng lực của anh như một mầm cây khỏe mạnh gặp đất tốt, đã nhanh chóng lớn lên thành đại thụ.

Đọc cuốn sách này, tôi còn muốn nói lời cảm ơn với tác giả Trần Quang Quý vì anh đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu về bộ đội xăng dầu đường ống, binh chủng của anh Dụ, của chúng tôi. Những trang viết trân trọng, cảm thông với nỗi vất vả, máu xương của những chiến sĩ xăng dầu Trường Sơn, thậm chí hiểu rõ cả những vấn đề kỹ thuật cụ thể. Tư lệnh Đồng Sĩ Nguyên đánh giá: “Nếu đường Trường Sơn là huyền thoại, thì đường ống xăng dầu là huyền thoại trong huyền thoại đó”. Chúng tôi đã chiến đấu bên nhau, chia bom sẻ đạn cùng nhau nên tình cảm sâu nặng lắm. Bởi vậy, khi gấp cuốn sách lại, nó cho tôi cảm giác đây là cuốn sách viết về đồng đội mình, hơn là viết về một người lãnh đạo cao cấp.

Thiếu tướng, nhà văn Hồ Sĩ Hậu
TIN LIÊN QUAN

Bến xe lớn nhất nước đông nghẹt người về quê đón Tết

MINH QUÂN |

TPHCM - Chiều 16.1, hàng nghìn người đổ về bến xe Miền Đông mới để về quê đón Tết. Do lượng khách tăng đột biến nên bến xe Miền Đông mới không đủ ghế cho khách ngồi chờ, nhiều người phải ngồi dưới sàn nhà.

Tết Hà Nội với hương vị ô mai gừng thân quen

Vân Hoa |

Dịp Tết đến, người người đổ về Hàng Đường, con phố nổi tiếng về mứt, ô mai. Trong đó, ô mai gừng là món được mua nhiều hơn cả, bởi vị cay nồng, ấm đượm rất hợp với tiết xuân.

Thông xe đường Huỳnh Thúc Kháng kéo dài, các phương tiện đi thế nào?

PHẠM ĐÔNG |

Sở GTVT Hà Nội đồng ý cho các phương tiện được đi 2 chiều trên tuyến đường Huỳnh Thúc Kháng kéo dài. Đồng thời, cấm phương tiện tham gia giao thông đường bộ rẽ trái từ đường La Thành vào đường Huỳnh Thúc Kháng kéo dài.

Đào, quất mini hút khách dịp Tết Nguyên đán, tiểu thương thu bạc triệu mỗi ngày

Anh Tuấn |

Tết Nguyên đán đang cận kề, thời điểm này tại chợ hoa Quảng An, Lạc Long Quân (Tây Hồ, Hà Nội), chợ hoa Hàng Lược (quận Hoàn Kiếm) đã bày bán những cành đào Nhật Tân phục vụ nhu cầu của người dân thủ đô. Đặc biệt, những cành đào mini, giá từ 50.000 đồng - 150.000 đồng được nhiều người lựa chọn.

Nói về sai phạm ở Cục Đăng kiểm, Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải: "Tôi cũng thấy xấu hổ"

Khánh Hoà |

Nhìn lại vụ việc liên quan tới Cục Đăng kiểm thời gian qua, Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải Nguyễn Văn Thắng thừa nhận dù mới về công tác tại bộ 2 tháng nhưng bản thân ông cũng thấy xấu hổ khi biết thông tin. Tuy nhiên, ông Thắng khẳng định cán bộ hư thì phải xử lý, kể cả thay 100% nhưng vẫn phải tập trung làm tốt nhiệm vụ được giao.

Tất bật ngược xuôi giao hàng, shipper vẫn lo không có Tết

Thiện Nhân-Tùng Giang |

Nhiều shipper giao hàng chia sẻ, những ngày giáp Tết Nguyên đán dù đơn hàng tăng cao nhưng thu nhập thực tế vẫn chưa đạt như kỳ vọng.

Vụ việc cháu bé rơi xuống hố bê tông: Đã rút được đoạn cọc đầu tiên

PHONG LINH |

Tỉnh Đồng Tháp thông tin đã rút được được đoạn cọc bê tông đầu tiên tại công trình cầu Rọc Sen, nơi cháu bé 10 tuổi bị rơi xuống trước đó.

Cổ động viên Thái Lan đặt dép giữ chỗ mua vé xem chung kết AFF Cup 2022

Thanh Vũ (từ Bangkok) |

Người hâm mộ bóng đá Thái Lan bày tỏ sự thất vọng khi không thể mua được vé xem đội nhà đá chung kết lượt về AFF Cup 2022.