Tản mạn

Dọn dẹp lòng mình

Lê Thiết Cương |

Muốn cái đẹp, cái tốt lành, cái mới đến được với mình thì mình phải chuẩn bị, phải “sám hối”, phải dọn dẹp lòng mình. Hình như trong các việc dọn dẹp thì dọn lòng mình là khó nhất thì phải…

Hoa bung, lệ rớm

TUYỀN LINH |

Còn những 40 ngày nữa mới hết năm con chó, qua năm con lợn, mà sáng nay, khoảng vườn nhỏ, mai trong chậu đã bung vàng rực rỡ. Chưa bao giờ chị thấy hoa tận hiến một mùa vàng tươi đậm bông từng bông từng bông rực căng đến thế.

Ông già Noel luôn có thật

HOÀNG VĂN MINH |

Con gái đang viết thư xin quà ông già Noel như thường niên thì bất ngờ dừng bút hỏi “ba ơi ông già Noel có thật không?”. Rồi chuyện không hiểu sao lại trôi qua tận bên Bali, vào một buổi hoàng hôn trong một ngôi đền Hindu giáo.

Người đàn bà nhu mì

NGÔ MAI PHONG |

Bao nhiêu năm qua, trong khu tập thể ở ngoại ô này chị có tiếng là một phụ nữ nhu mì.

Sống dài hơn một đời

HOÀNG VĂN MINH |

Năm đó, khi Bến Xuân, một “cung phủ” của vợ chồng nghệ sĩ Camille Huyền xây dựng để lưu giữ và quảng bá văn hóa Huế với bạn bè ở thượng nguồn sông Hương sắp hoàn thành, Camille Huyền nhìn vào những cánh cửa gỗ ở phòng vẽ của mình và chợt thấy “nó trống vắng sao đó”.

Một mùi thơm tho không hóa chất

HOÀNG VĂN MINH |

Hơn 15 năm trước, tôi kỷ niệm thời gian gần 6 tháng lăn lóc biệt phái ở Khánh Hòa bằng phóng sự “Nha Trang không ký ức”. Và lần đầu tiên trong đời làm báo, tôi biết cảm giác bị khiếu kiện nó như thế nào.

Ai chưa từng “sai sót” thì giơ tay lên?

thình măng |

“Sai sót của tôi là không đăng ký tạm trú, tạm vắng tại quầy lễ tân khách sạn cho người đi cùng”. Ông Nguyễn Xuân Gụ - Phó Chủ tịch phụ trách truyền thông của LĐBĐ Việt Nam đã giải thích rõ ràng như thế trên Lao Động sau tin đồn ồn ào về ông. 

Cách một màn hình

ĐỨC LỘC |

Mỗi lần ở xa về, việc đầu tiên của những đứa cháu là đến bên ông bà “seo-phi”. Chính xác là sau tiếng chào, đứa nào đứa nấy tranh nhau seo-phi cùng ông bà, rồi tản ra mỗi đứa một góc, ôm chiếc điện thoại, lướt, chỉnh, thỉnh thoảng lại phá lên cười xem ra thích thú lắm.

10 ngày

MAI HẠNH |

Anh gặp cô lần đầu qua lời giới thiệu của người bạn thân. Thoạt đầu, dường như chuyện “mai mối” của thằng bạn chỉ như vui đùa. Ờ, thì đến thành phố này, có cô bạn này được gái lắm, lại vui vẻ, lại độc thân (từng có chồng và ly dị hai năm trước).

Tuyết muộn

NHẬT LỆ |

Năm ấy, tuyết rơi muộn. Đợi chờ mãi, thế rồi mùa đông cũng chính thức chạm ngõ bằng những hạt tuyết be bé lăn chầm chậm bên khung cửa.

Cây ăn quả trong thành phố

đỗ phấn |

Không khó lắm để hình dung ra cây cối Hà Nội trước khi người Pháp đô hộ xứ Đông Dương chưa có quy hoạch như ngày nay ta thấy. Tâm lý của người nông dân miền Bắc luôn trồng những cây có quả. Người ta cũng coi trọng bóng mát của cây mang lại nhưng chỉ trồng ở những chốn sinh hoạt cộng đồng. Tuyệt không có ai trồng cây đa, cây đề, cây bàng ở nhà mình.

Người con gái Huế

MINH THI |

Vậy là chị đã về đây.

Sáng chiều nào chị cũng đưa con ra ngoài dạo chơi đâu đó.

Mua mua sắm sắm...

TUYỀN LINH |

Quần quần áo áo, sách sách vở vở, giầy giầy dép dép, túi nọ túi kia, ví to ví bé, mũ hai ba bốn kiểu…

Nhớ nhung cánh đồng

đỗ phấn |

Thật ngạc nhiên khi cư dân của một đất nước có đến 80% dân số là nông dân lại có những nơi không còn nhìn thấy những cánh đồng nữa. Cụ thể là ở Hà Nội bây giờ.

Thầy xưa

NHẬT LỆ |

Chúng tôi luôn so sánh ông với “Người thầy đầu tiên” của Aitmatov để mà... ngấm ngầm buồn.

Nhớ những mùa trâm

KHƯƠNG QUỲNH |

Sài Gòn ngã tư Võ Văn Tần - Trương Định, người phụ nữ bày bán rổ trâm chín. Tôi vội bảo bạn dừng xe, chạy lại mua. Bạn mắng: “50 ngàn một ký trâm, bù thêm 5 ngàn nữa là mua được 1 ký táo Mỹ rồi”. Tôi cười: “Không ngờ trái trâm quê mình đem xuống đây bán đắt ngang táo Mỹ”.

Nhớ gương mặt mình

đỗ phấn |

Hóa ra người Việt có nhu cầu nhớ hình ảnh mình chưa lâu lắm. Bức chân dung cổ nhất được cho rằng vẽ Nguyễn Trãi (1380 - 1442) hiện vẫn còn khuyết danh tác giả. Và khoảng thời gian sáng tác cũng chỉ tạm cho rằng vào đời Lê.

Chữ cũng có tình

MINH THI |

Từ khi nào, tôi đã bị tập nhiễm thói sợ hãi mỗi lần mở mạng hoặc Facebook bởi những con chữ cùng sự kiện gây sốc nhảy vào mặt, điếng người. Tôi sợ những câu chữ nổ đôm đốp, hay rền vang như sấm; a dua ca tụng hay chửi rủa sát rạt.

Đồng hành

KIM DUY |

Xưa nay, nhiều phụ nữ vẫn cho rằng hôn nhân là dấu chấm hết của tình yêu và tự do. Có đúng không khi giờ đây phụ nữ đã lập gia đình vẫn thoải mái có những cuộc vui bên ngoài?

Mẹ hiền ta có võ rồi!

Thình Măng |

20 năm trước, dư luận tái mặt khi hay tin một người nhà bệnh nhân dọa đánh bác sĩ do vị này để quên kéo trong ổ bụng người được phẫu thuật.  20 năm sau, tức bây giờ, việc thầy thuốc các bệnh viện nhiều tỉnh thành trong cả nước bị người nhà bệnh nhân tấn công đã trở nên “thường” như cơm bữa.