Tản mạn

Dọn dẹp lòng mình

Lê Thiết Cương |

Muốn cái đẹp, cái tốt lành, cái mới đến được với mình thì mình phải chuẩn bị, phải “sám hối”, phải dọn dẹp lòng mình. Hình như trong các việc dọn dẹp thì dọn lòng mình là khó nhất thì phải…

Hoa bung, lệ rớm

TUYỀN LINH |

Còn những 40 ngày nữa mới hết năm con chó, qua năm con lợn, mà sáng nay, khoảng vườn nhỏ, mai trong chậu đã bung vàng rực rỡ. Chưa bao giờ chị thấy hoa tận hiến một mùa vàng tươi đậm bông từng bông từng bông rực căng đến thế.

Ông già Noel luôn có thật

HOÀNG VĂN MINH |

Con gái đang viết thư xin quà ông già Noel như thường niên thì bất ngờ dừng bút hỏi “ba ơi ông già Noel có thật không?”. Rồi chuyện không hiểu sao lại trôi qua tận bên Bali, vào một buổi hoàng hôn trong một ngôi đền Hindu giáo.

Người đàn bà nhu mì

NGÔ MAI PHONG |

Bao nhiêu năm qua, trong khu tập thể ở ngoại ô này chị có tiếng là một phụ nữ nhu mì.

Sống dài hơn một đời

HOÀNG VĂN MINH |

Năm đó, khi Bến Xuân, một “cung phủ” của vợ chồng nghệ sĩ Camille Huyền xây dựng để lưu giữ và quảng bá văn hóa Huế với bạn bè ở thượng nguồn sông Hương sắp hoàn thành, Camille Huyền nhìn vào những cánh cửa gỗ ở phòng vẽ của mình và chợt thấy “nó trống vắng sao đó”.

Thở mặn, thở chay

HOÀNG VĂN MINH |

Về Huế đúng hôm rằm. Cả thành phố ăn chay. Chuyện đến quá bữa, bạn mời “thôi ở lại đây cùng dùng bữa chay, tiện thể” - bạn chỉ tay ra cái võng đong đưa theo gió mắc dưới gốc sung mọc cheo leo ở bờ sông Hương phía hạ nguồn: “Lát ra nằm đó tranh thủ… thở chay vài tiếng”.

“Đôi mắt”

HUỲNH DŨNG NHÂN |

“Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời. Để nhìn đời và để làm duyên...”, lời bài hát ấy cứ lặng lẽ cất lên trong tôi khi nghĩ về đôi mắt của mẹ.

Trà nhuộm màu

di li |

Bữa ấy vào một nhà hàng Thái, thấy bàn bên đang uống thức gì đó có vẻ rất ngon lành, chủ yếu là do màu sắc “ngon thế”, tôi mới ngoắc người phục vụ lại mà hỏi. Cổ giải thích đấy là trà Thái đỏ.

Lá rơi ở vườn Cơ Hạ

HOÀNG VĂN MINH |

Hai chục năm trước, hồi mới từ vũng trâu “rũ bùn đứng dậy” lên thành phố học đại học, tôi cũng đua đòi làm tinh hoa, mua hẳn một đống sách về ngày đêm nghiên cứu làm sao để có thể nghe được nhạc giao hưởng.

Thi nhân không bao giờ chết

HOÀNG VĂN MINH |

Mấy hôm trước, Charles Aznavour, 91 tuổi - ca sĩ, nhà thơ, diễn viên, nhà hoạt động công đồng và nhà ngoại giao người Pháp gốc Armenia đã được nước Pháp tiễn đưa trong một lễ táng cấp quốc gia diễn ra ở điện Invalide.

Đường quê

KIỀU THANH |

Chị Hai đã thuyết phục thành công anh rể đi bộ đón dâu. Vậy nên mấy ngày nay ba đã đi “vận động” các cậu, chú bác và hàng xóm dọn rác, rồi trồng thêm vài cành hoa ven con đường chưa đầy 500m từ nhà ra quốc lộ chuẩn bị cho ngày cưới của chị.

Thị hiếu

đỗ phấn |

Theo định nghĩa của nhiều từ điển tầm cỡ quốc gia thì “Thị hiếu” có nghĩa là sở thích của số đông trong một giai đoạn nhất định. Nếu chỉ đơn giản thế đã chẳng có chuyện gì để nói.

Chuyến xe chiều rét mướt

KHƯƠNG QUỲNH |

Chuyến xe buýt Đức Trọng - Đà Lạt cuối cùng trong ngày chỉ còn chục hành khách, đa phần là những người đi buôn. Họ ngả đầu ra ghế, thiu thiu ngủ.

Khung trời bỏ lại

ĐỨC LỘC |

Kể chuyện má đi hội thảo, cậu bạn nước mắt bỗng tràn trề. Phần thương má đã tuổi 70 vẫn còn bị gạt, phần vì giận mình bất lực.

Truyện ngắn: Người đặc biệt

Truyện ngắn của NGUYỄN HIẾU |

1. Những người đàn ông ở phố có thể nói là đẹp nhất thành phố K này,  khi tụ tập nếu tình cờ nhìn thấy chiếc Ford Mỹ đen nhánh từ từ bò ra khỏi tòa nhà 10 tầng, mặt tiền có gắn biển Hô ten My Vy thì lần nào cũng vậy đều ngẩn ra nhìn, bàn tán. 

Chuyện má lừa...

KHƯƠNG QUỲNH |

Hôm rồi về nhà, mang cho mẹ hộp sữa canxi, mẹ đem cái hộp ra thềm cho sáng sủa, ngắm nghía chiếc hộp thật kỹ. Không phải mẹ xem thành phần sữa, cũng không phải đọc hướng dẫn sử dụng: “Cái hộp đẹp quá, để lạc khô hợp đấy”.

Nhớ hẻm

ĐỨC LỘC |

Sài Gòn có bao nhiêu con đường và bao nhiêu con hẻm? Tôi không biết nữa. Nhưng giữa hàng nghìn hẻm to hẻm nhỏ ngắn dài, chật chội xe máy, xe hơi... tôi vẫn yêu nhất con hẻm cụt của tôi nằm mãi ngoại ô Thủ Đức.

Mì chính cánh

đỗ phấn |

Giáo sư người Nhật Ikeda Kikunae (đọc tên theo Hán tự là Trì Điền Cúc Miêu -1864-1936) đã phát minh ra mì chính từ những món ăn truyền thống của người Nhật. Ông nhận thấy trong những món canh nấu bằng hải sản và rong biển có một vị ngọt đặc biệt và quyết tâm tìm ra công thức hóa học của nó. Mì chính ra đời năm 1908 với cái tên công ty của ông rất mộc mạc còn hoạt động cho đến hôm nay. Ajinomoto tiếng Nhật có nghĩa là “tinh chất của vị”.

Trăng trăng, đèn đèn

TUYỀN LINH |

Bánh nướng bánh dẻo bé tẻo teo ả con, mụ vợ giành cắt, anh nhận phần pha bình trà đen. 10 mét vuông sân thượng, rằm trăng năm nay - năm con chó - sau một hồi lẩn khuất trong mây, hơn 8 giờ đột ngột thật đúng là “vén mây sáng lòa”. Hơn hai chục năm anh sống Sài Gòn, hiếm năm nào, trung thu trăng sáng như gương, như năm nay.

Chỉ là mây trời

HOÀNG VĂN MINH |

Tôi khựng lại khi bất ngờ nghe một tiếng “hít” chói tai phát ra từ đầu tàu hơi nước tỏa khói mù mịt cả một góc núi. Nó như thể được đào lên từ đâu đó trong xa vắng, không giống với thứ âm thanh “ò e” của tàu diesel mà tôi vẫn nghe thường ngày.