Tản mạn: Tiền mặt
Tuyền Linh |
Bạn bảo, thứ nhất, tiền mặt cũng là thứ rất mất vệ sinh, thứ hai, bao nhiêu năm lăn lộn ra đường kiếm tiền, từ lúc lượm bạc cắc, ở nhà hẻm sâu ngoắt nghoéo tới lúc về nhà khu biệt thự sân vườn có hồ bơi nước biển nhưng chiều ý bạn thi thoảng vẫn đi buýt cùng bạn, đã quen cái cảm giác vừa thực, vừa hư “đồng tiền liền khúc ruột” mất rồi - tiền mặt bọc nylon cẩn thận để sát trong người.
Này, có một câu văn tháu cáy trong tiểu thuyết đầu tay ít người biết tới của một tay nhà văn nay đã già lập danh và nổi danh ba chục năm qua bằng những truyện ngắn xuất sắc bợm, đại thể, phong bì để tiền có tác dụng như cái quần xịp ấy. Chị bảo với bạn.
Bạn cười, ấy là thứ tiền mặt, một thứ bao bọc kiểu khác. Và mở ví lấy ra một túi nylon nhỏ chỉ có đồng bạc một ngàn nhàu nát. “Có thứ tiền mặt có tác dụng thế này”. Trên đồng bạc đấy có hai hàng chữ bút bi tím “Em iu anh nhìu lắm/nhưng anh iu người khác mấc rồi/Đời ngày buồn”.
Tiền này thối lại từ con bé bán cá hay chanh ớt hay rau hay bánh cuốn, biết đâu. Đồng tiền rơi vào tay mình thì đã lưu lạc qua bao tay người. Hàng chữ trên đồng một ngàn này, buồn đẹp quá thể, nên giữ lại đồng bạc này, thi thoảng mở ra coi, bạn bảo.