Bác Đạt được cấp trên bổ nhiệm làm tổ trưởng tổ gầm. Bác Đạt người nhỏ thó, lùn. Có ai đó gọi là Đạt lùn, nhưng chúng tôi không dám gọi thế, tổ tưởng của mình mà, chúng tôi chỉ dám gọi là Đạt tầm thước. Cậu Chiến thì hình hài chẳng giống ai, mặt bèn bẹt như chiếc vung nồi hầm áp suất, dái tai thì dài thòng thõng. Tuy hay trêu nhau nhưng tổ gầm chúng tôi ăn ở có tình có nghĩa, thương yêu nhau như anh em ruột thịt, chỉ cần một người nào đó trái gió trở trời, thì hai người kia mất ăn mất ngủ. Cái tình ấy không biết gọi là gì? Không biết có ai định nghĩa không? Có giáo án nào không? Còn chúng tôi gọi là tình thợ.
Công việc chúng tôi làm cũng chẳng giống ai. Người ta giờ làm việc thì ngồi lên ghế, tài liệu đặt lên bàn, công nhân trong các xưởng máy cũng thường ngồi trên ghế, cũng có người đứng làm việc như là quần áo v.v... Còn chúng tôi, thì thỉ thui, nói ra buồn cười đến chết: giờ làm việc, tất cả nằm xuống đất, mặt ngửa lên trời, thợ gầm chuyên sửa chữa hỏng hóc ở dưới gầm xe mà lại. Sửa xe cũng có người đứng, nhưng là tổ khác, không phải tổ gầm!
Tôi thích thơ, nhưng không biết làm thơ, thỉnh thoảng tập tọe mấy câu tức cảnh công việc mình làm:
Mấy đứa chúng tôi ai cũng lạ cho mình
Giờ làm việc tất cả nằm xuống đất
Cái cảm giác cứ như là không thật
Ngay thế nằm cũng ngược hướng xe đi
Bác Đức bảo tôi:
- Mình nằm thế này mãi thành quen, áo rách lưng chứ không rách bụng
Tôi bảo bác:
- Thế nằm đất nằm cát, về nhà có bị chị nhà chê?
- Cái thằng này, mình chọn nghề thì phải quý lấy nghề, ai chê ai khen không quan trọng
- Tôi nói cho vui thôi, chứ lấm lem thế này chẳng thấm vào đâu...
- Thấm cái gì?
- Chẳng thấm với nằm ở vỉa hè bệnh viện. Vỉa hè bệnh viện, người ta nằm la liệt ở dưới đất, người thì có tấm ni lông, người thì có tờ báo trải xuống dưới làm chiếu, còn đa số nằm ở vỉa hè chẳng có chiếu chăn gì cả.
Đang chuyện dông dài thì bác Đức bảo Chiến:
- Đưa cho cái mỏ lết.
Chiến vội vàng cúi xuống đống đồ nghề:
- Dạ đây ạ
- Ơ hay cái thằng này, đây là cờ lê, mỏ lết cơ mà. Chiến đổi chiếc mỏ lết đưa cho bác Đức rồi cúi xuống với công việc của mình.
Thỉnh thoảng vài ba câu nói, vài ba tiếng va đập dưới gầm xe.
Tôi nằm dưới gầm xe dẫu đã nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy lạ lẫm. Thời gian cứ trôi đi theo chiếc bóng của mình. Bóng mình cứ nhích đi từng nhích, bóng bên này, mặt trời phía bên kia. Đang mải làm, chợt có người qua, chỉ thấy chân không nhìn thấy mặt. Những tiếng động bên ngoài, làm thành tiếng rung của đất, bất kể tự hướng nào cũng chạy thẳng vào tim. Tiếng rùng rùng cảm thấy ở đằng lưng là chiếc ben ngoài công trường đổ đá, tiếng rậm rịch rung lên hối hả, là hàng về đang bốc dỡ vào kho.
Đang miên man với những âm hưởng của đất, thì bác Đạt bảo tôi:
- Mình làm thợ gầm thế này sướng hay khổ?
Thấy câu hỏi khó, tôi trả lời lấp lửng:
- Nói sướng thì cũng sướng, nói khổ thì cũng khổ, sưỡng khổ lấy gì đo?
Cậu Chiến nghe vậy, nói một câu có vẻ triết lý, câu nói không biết nghe được ở đâu, rồi bắt chước nói lại: Trời nắng trời mưa, chỉ khổ thân cái anh xe thồ...
Tôi hỏi:
- Nói chuyện sướng khổ sao lại khổ thân cái anh xe thồ?
Chiến trả lời tưng tửng:
- Vì trời nắng trời mưa, còn mình làm ở đây mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, ở dưới gầm mà lại, thế thì sướng quá đi chứ.
Bác Đạt bảo:
- Sướng khổ cũng tự mình, cứ yêu nghề thì khổ cũng thành sướng.
***
Nghỉ giải lao, chúng tôi chui ra khỏi gầm xe ngồi uống nước, cái động tác chui ra khỏi gầm xe cũng chẳng dễ dàng gì. Khi chui ra được rồi, quay lại nhìn chiếc gầm xe, nghĩ về đời thợ, nghĩ về sướng khổ kiếp người. Có người ăn trắng mặc trơn, có người lấm lem bộ quần áo thợ, chiếc quần rộng thùng thình, lủng lẳng cờ lê mỏ lết, tuốc nơ vít... ngồi uống nước, túi quần cứ trễ về một bên.
Bác Đạt bảo tôi:
- Sao mà khổ thế, một đống dụng cụ đồ nghề, lôi ra đây làm gì?
Tôi trả lời:
- Chả là vì thói quen.
Có người có thói quen lam lũ, có người có thói quen hưởng thụ. Thói quen lam lũ thì vất vả, nhưng hưởng thụ cái thành quả của mình lại thấy sướng, thói quen hưởng thụ vượt quá khả năng của mình thì khổ chứ chả sướng nỗi gì!
Bỗng ở đâu đó có tiếng kẻng báo hiệu giờ nghỉ trưa. Ngẩng lên nhìn trời xanh, mặt trời đỏ lựng, nắng đã chói chang. Sợ cái nắng mùa hè, chúng tôi lại chui vào gầm xe, ngồi ăn trưa.
Ăn xong ngả lưng nằm, lăn một vòng khoan khoái, đất gồ ghề nằm mãi cũng thành quen. Khoảng không của chúng tôi chỉ mấy mét vuông, chưa đủ cho một tầm tay với, chúng tôi nhận phần không gian nhỏ ấy, cho bánh xe lăn đến mọi phía chân trời.