Tính gia trưởng
Đàn ông Châu Á nói chung, đàn ông Việt Nam nói được cho là chịu ảnh hưởng bổi nếp sống gia trưởng. Với nhiều người trong số họ, trong gia đình, mọi mối quan hệ phải được sắp xếp có trên có dưới, theo trình tự ngôi thứ “chồng ra chồng, vợ ra vợ”. Theo đó, đàn ông giữ ngôi thứ cao nhất, có quyền quyết định mọi việc lớn trong gia đình.
Chính vì giữ vị trí cao nhất trong nhà, luôn ra tay dàn xếp, sắp đặt việc lớn, nên đàn ông tự cho mình là người có quyền lực bậc nhất. Họ sẽ không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt, ví dụ như giao tiếp, dùng kính ngữ hay những từ như “cảm ơn, xin lỗi”.
Số đông đàn ông tự cho phép mình, thích gì làm nấy, thích gì nói nấy. Họ nghĩ rằng cách nói “cảm ơn, xin lỗi” mang tính hình thức, khách sáo, không cần phải dùng với người thân trong gia đình, nhất là với vợ.Coi “xin lỗi” là hạ mình
Theo điều tra xã hội học, phụ nữ có xu hướng hay nói lời “cảm ơn”, và “xin lỗi” nhiều hơn đàn ông, kể cả ở ngoài xã hội, hay trong gia đình. Với phụ nữ, “cảm ơn”, “xin lỗi” là những ngôn ngữ thể hiện phép lịch sự, cách đối đãi tình cảm trong giao tiếp.
Ngược lại, đàn ông coi “xin lỗi” gắn liền với trách nhiệm. Đàn ông cho rằng, khi họ phải nói lời “xin lỗi”, đồng nghĩa với việc họ thừa nhận đã sai trái, sai sót. Bởi vậy, cùng với từ “xin lỗi”, đàn ông phải gánh thêm nhiều sức nặng tâm lý về việc phải chịu trách nhiệm trước sai lầm mắc phải. Trong giao tiếp xã hội, đàn ông chỉ nói lời “xin lỗi” trong những trường hợp đặc biệt nghiêm trọng.
Trong gia đình, số đông đàn ông hiếm khi nói lời “xin lỗi” với bạn gái, người yêu và nhất là “đối tượng” vợ. Vì cùng với lời xin lỗi, đàn ông cảm thấy họ như phải hạ mình, phải thừa nhận đã sai trái, phải chịu trách nhiệm trước vợ về những điều đã làm sai của mình.
Đàn ông còn sợ việc thừa nhận sai lầm còn để lại hệ lụy sau này, khi liên tục phải nói lời “xin lỗi” mỗi khi mắc lỗi sẽ khiến vị thế của họ trong gia đình bị lung lay.
Mặc định mọi thứ vợ làm cho mình là đương nhiênMột người đàn ông sẽ dễ dàng nói lời cảm ơn với đồng nghiệp nữ, với bạn gái cũ, thậm chí với cô gái họ vừa gặp ngoài đường, nhưng lại khó mở lời “cảm ơn” với vợ. Đàn ông coi những điều vợ làm cho mình là đương nhiên.
Chuyện vợ chăm sóc con cái, đưa đón con đi học, đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, gấp quần áo, là sẵn áo sơ mi cho chồng mặc đi làm hàng ngày... đều là trách nhiệm, nghĩa vụ phải làm của phụ nữ trong gia đình. Nếu nói “cảm ơn” với những điều vợ làm cho mình mỗi ngày, đàn ông sẽ không biết phải nói bao nhiêu lời “cảm ơn” cho đủ.
Đàn ông có xu hướng coi những việc vợ làm là những điều nhỏ nhặt, thường ngày, không đáng để quan tâm hay khách sáo. Từ những việc cho là nhỏ nhặt, đàn ông hình thành nên thói quen vô tâm, không coi trọng những việc vợ thầm lặng hy sinh, lo lắng, quán xuyến cho gia đình. Dần dần, họ ít nói lời “cảm ơn” với vợ từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà.