Mỗi ngày làm việc quần quật 12 tiếng
Hà Thị Duyến (sinh năm 1998, quê Bá Thước, tỉnh Thanh Hoá), hiện là công nhân (CN) Công ty (Cty) Hoya Glass Disk - Khu công nghiệp (KCN) Thăng Long, Đông Anh, Hà Nội. Duyến dáng người nhỏ nhắn, mặc chiếc áo thun màu nâu sờn đã cũ. Nhìn vào những vết chân chim trên khuôn mặt, không ai nghĩ Duyến mới 22 tuổi. Có lẽ vì phải thức khuya làm việc nhiều?!
Duyến mới ra Hà Nội làm việc được 2 tháng nay, ở quê trả lương thấp nên hai vợ chồng đành ra Thủ đô xin việc. Hiện lương của Duyến được khoảng 8 triệu đồng/tháng, nếu làm ca kíp và làm cả cuối tuần, lương cũng được hơn 9 triệu đồng/tháng.
Duyến cùng chồng thuê phòng trọ giá hơn 400.000 đồng/tháng ở gần với nơi làm, hai vợ chồng có một bé gái 3 tuổi đang gửi ở quê cho ông bà. Chồng của cô làm thợ xây, lương của cả 2 được 15 triệu đồng/tháng, số tiền này sau khi trả hết các sinh hoạt phí, gửi về cho ông bà nuôi con thì giữ lại được một nửa.
Duyến đi làm 12 tiếng/ngày, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối hoặc ngược lại, làm việc với tần suất cao nên mới 2 tháng đi làm, Duyến sút hẳn 6kg, người chỉ còn hơn 42kg.
Duyến nói, 2 ngày cuối tuần thường được nghỉ nhưng cô vẫn xin đi làm vì muốn cuối tháng cầm lương trên tay “dày” hơn. Dù là vậy, từ ngày lấy chồng rồi làm CN, Duyến chẳng mấy khi sắm sửa cho bản thân, chỉ mặc lại quần áo cũ hoặc ai cho gì mặc nấy. “Làm quần quật 12 tiếng, về nhà lại cơm nước, quần áo, cứ vậy mà luẩn quẩn hết ngày tháng” - Duyến chia sẻ.
Làm việc mệt mỏi, Duyến muốn buông xuôi, nhiều lần cô nói với chồng “thôi em mệt lắm rồi, không đi làm công ty nữa” nhưng sáng hôm sau lại gượng dậy vì còn có dự định tương lai.
Chỉ làm công ty 2-3 năm
Duyến chấp nhận vắt kiệt sức lao động của mình ở thành phố, nhưng chỉ khoảng 2-3 năm thôi. Vì sức khoẻ không được tốt, hơn nữa, nỗi nhớ con luôn thường trực trong cô. Duyến kể, mỗi lần gọi điện về cho con gái, lúc nào bé cũng hỏi “bao giờ mẹ về với con?”, câu hỏi đó khiến Duyến không kìm được lòng. Cô không thể đón ra đây được vì phòng trọ nhỏ, hơn nữa chi phí cho con đi học với Duyến mà nói là khá cao.
Số tiền dành dụm được, Duyến để một phần cho con sau này đi học, một phần cô muốn để đi học nghề rồi về quê mở tiệm làm tóc nho nhỏ. “Tôi muốn đi học nghề từ lâu nhưng hiện không có khả năng. Tôi chỉ làm CN thêm vài năm nữa để có vốn lo liệu cho tương lai. Mục tiêu là vậy nhưng không biết có thực hiện được không” - Duyến cho biết.
Cách nơi của Duyến ở không xa là phòng trọ của chị Trần Thị Phượng - CN Cty TNHH Linh kiện điện tử SEI. Chị Phượng (quê Hà Tĩnh) đang nuôi con học lớp 3 nhưng đã ly hôn chồng. Ở quê khó xin việc, chị gửi con cho bà ngoại để ra Hà Nội xin làm CN.
Ra thành phố không người thân, ban đầu chưa xin được việc làm, chị Phượng cho hay, tiền đóng phòng trọ, tiền học cho con cùng lúc dồn dập kéo đến, chị không biết xoay sở thế nào, khi đó nước mắt chảy dài nghĩ mà bất lực. “Không có tiền đúng là khổ sở, có nhiều lúc trong túi tôi cạn kiệt, bữa ăn chỉ có bát cơm và chén nước mắm” - chị Phượng bày tỏ.
Mới xin vào công ty, lương của chị chỉ hơn 4 triệu đồng/tháng. Do ảnh hưởng dịch COVID-19, công ty của chị cũng ít việc nên không được tăng ca.
Với số tiền đó quả là không đủ để chị thu vén cho mình, mẹ già và đứa con. Sau thời gian làm hành chính ở công ty, chị Phượng xin làm giúp việc cho nhà người dân gần đó. Hôm nào cũng vậy, “đầu tắt mặt tối”, 8 giờ sáng bắt đầu công việc đến 9 rưỡi tối. Làm ở công ty về, chị chỉ kịp ăn qua loa hộp xôi hay chiếc bánh mì để tiếp tục công việc.
Nói về dự định tương lai, chị Phượng bảo: “Khó mà có tương lai”! Nhưng chị tính chỉ làm ở công ty thêm vài năm nữa rồi cũng về quê. Chị muốn được ở gần con vì nó không có bố bên cạnh, cần tình yêu của mẹ nhiều hơn. Chẳng qua vì mưu sinh, chị mới cam lòng xa con...