Khi Phúc tròn 6 tháng tuổi, chị Ngọc phát hiện con vẫn chưa thể ngồi được dù ánh mắt của con vẫn rất lanh lợi. Lo lắng con phát triển khá chậm so với cột mốc vận động của một đứa trẻ bình thường, chị Ngọc đưa con đi khám điện não thì được bác sĩ kết luận con bị bại não.
Chẳng có cha mẹ nào có thể tưởng tượng nổi căn bệnh nghiệt ngã ấy lại có thể rơi vào chính đứa con bé nhỏ của mình, vì vậy mà cầm trên tay kết quả, chị Ngọc không dám tin, cũng không muốn tin vào sự thật. Cái cảm giác tuyệt vọng như có ai đó vừa đẩy chị xuống vực thẳm.
Chị Ngọc tự an ủi bản thân với suy nghĩ rằng năm sau con sẽ khác, 3 tuổi con sẽ phát triển hơn. Và cứ như vậy, chị Ngọc phải mất 3 năm ròng rã mới dần chấp nhận sự thật con là trẻ bại não do ngạt khi sinh dẫn đến biến chứng tổn thương não.
“Dần dần, tôi thấy rằng người phụ nữ là linh hồn của gia đình, nhưng nếu cứ buồn cứ khóc thì chồng con cũng đâu vui vẻ gì, và cũng không có động lực để tiếp tục, vì vậy tôi bắt đầu tự tạo năng lượng tích cực cho gia đình”, chị Ngọc nghẹn ngào.
Đối diện với sự thật, chị Ngọc bắt đầu tự tạo năng lượng tích cực cho gia đình. Dù bận rộn đến mấy chị cũng cố gắng dành thời gian cuối tuần để cùng chồng đưa con đi chơi.
Chị Ngọc cho biết, lúc con 6 tháng đến năm 6 tuổi có thể nói là khoảng thời gian cùng cực nhất của gia đình. Vì ngoài bại não, con trai chị còn bệnh vặt liên tục, từ viêm phổi, viêm phế quản hay tiêu chảy… đến chuyện ăn uống cũng khó khăn và hầu như tuần nào chị cũng phải bế con đi gần 50 km từ Long An lên TPHCM để con nhập viện điều trị.
“Khi con từ 6 tháng đến 6 tuổi thì đều lấy bệnh viện làm nhà, vợ chồng cũng chỉ gặp nhau lúc thay ca chăm con. Cũng may tôi và chồng cùng đi dạy học nên khi tôi lên bệnh viện chăm con thì anh ấy dạy thế cho tôi được, rồi một tuần thì đổi lại anh lên trông con, tôi về dạy học”, chị Ngọc xót xa nói.
Cứ như vậy, vợ chồng chị Ngọc anh Luận nương tựa vào nhau. Người kiếm tiền thì người vào bệnh viện chăm con rồi lại thay phiên đổi vị trí cho nhau. Thậm chí tranh thủ thời gian ở bệnh viện, chị Ngọc còn tự mày mò tập làm hoa thủ công để bán hay bất cứ việc gì kiếm ra tiền để lo cho con.
Vì kể từ thời khắc biết con mang trong mình căn bệnh bại não, chị không bao giờ dám nghĩ đến việc nghỉ ngơi mà chỉ quan tâm con có khỏe không. “Thậm chí lần đầu tiên tôi make up là lúc đám cưới và lần thứ hai là khi xuất hiện trong chương trình”, chị Ngọc lặng lẽ rơi nước mắt khiến Ốc Thanh Vân cũng không kiềm được mà bật khóc.
Năm Phúc lên 6, gia đình chị Ngọc gom hết tiền bạc để anh Luận đưa con ra Hà Nội cứu chữa. Điều trị suốt 10 ngày liền tại bệnh viện khiến Phúc hoàn toàn kiệt sức nên anh Luận quyết định đưa con về nhà vì lo sợ con không chịu đựng nổi.
Về nhà hơn 3 ngày thì Phúc khiến cả gia đình hoàn toàn bất ngờ khi đánh dòng chữ: “Mẹ ơi, Hà Nội có hội nghị APEC” rất rõ ràng trên máy vi tính. Theo chị Ngọc, vì tình trạng sức khỏe của con nên từ trước đến giờ chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dạy con học chữ, ấy vậy mà Phúc đã có thể tự mình biết hết mọi thứ như một phép màu.
Đến bây giờ, Phúc đã tự mày mò tìm hiểu để có thể sử dụng máy vi tính rất thành thạo. Phúc năm 21 tuổi còn rất giỏi tiếng Anh. Em viết truyện và từng đạt giải bài viết ấn tượng nhất trong cuộc thi viết về Doraemon. Thậm chí bây giờ em còn dựng clip cho CLB "Gia đình siêu nhân" và tìm được niềm yêu thích của mình dành cho phim ảnh...