Bí mật những mảnh đời:

Năm tháng nguôi dần chuyện xót đau

Nguyễn Đình San |

Em rất hay nhìn tôi - cái nhìn đặc biệt khác hẳn mọi đôi mắt khác. Nhưng tôi lại nhận rõ là em chẳng mấy theo dõi nội dung bài học mà tâm hồn cứ để đi đâu. Cũng không phải chuyện trên trời dưới bể gì mà rõ là em đang nghĩ đến tôi, đang ngắm tôi thì đúng hơn. Tôi tự cho rằng mình không đến nỗi chủ quan, ngộ nhận.

Em là sinh viên đang học tôi ở năm thứ nhất. Buổi đầu tiên bước vào lớp-chừng dăm chục trò-tôi chẳng mấy hứng thú vì thấy phần lớn là con trai hoặc là lêu têu, lấc cấc, hoặc là mặt mũi trông tối sầm. Con gái thì chẳng có đứa nào ra hồn, hoặc là quê một cục, hoặc lại ăn mặc, trang điểm nhố nhăng như ca-ve. Nhưng đến buổi thứ hai, tôi bỗng phát hiện ra em, nổi trội, rực rỡ giữa mấy chục cô gái.
Tốt nghiệp ra trường, vì là sinh viên xuất sắc nên tôi được giữ lại làm cán  bộ giảng dạy. Sau đó, tôi làm luận án thạc sĩ và hiện đang theo đuổi tiến sĩ, chỉ mấy tháng nữa sẽ bảo vệ. Hơn 10 năm qua, vừa giảng dạy, vừa học thêm, tôi không còn thời gian nghĩ tới bất cứ chuyện gì nên giờ đây đã 36 tuổi nhưng vẫn là... lính phòng không. Bố mẹ tôi chỉ có tôi là trai, lại con đầu nên rất sốt ruột, luôn giục lấy vợ. Nhưng tôi biết lấy ai khi xung quanh chỉ là sinh viên và mấy cô đồng nghiệp khô khốc? Từng đã có mấy người bạn mai mối vài đám. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng đâu vào đâu. Và bây giờ, bỗng trời đất thả em vào lớp này để em ngó đến tôi. Bao nhiêu vui mừng khấp khởi trong lòng. Tôi quyết sẽ xúc tiến bằng được tình yêu với em, dẫu có phải mất bao nhiêu thời gian, công sức.
Nhưng tôi là một anh chàng nhát gan, vì từ bé đến giờ chưa biết mùi đàn bà là gì. Đến ngồi gần họ cũng chưa một lần, nói gì nắm tay, ngỏ lời. Vậy tôi biết làm sao đây để đến được với tình yêu? Một tháng, hai tháng rồi nhiều tháng trôi qua, tôi vẫn chỉ biết lên lớp để đón nhận những cái nhìn của em như thế, chẳng biết bắt đầu như thế nào để tỏ tình. Rồi một hôm, tôi có giờ vào hai tiết cuối cùng. Xong buổi học, các trò ra về, riêng em ngồi gục đầu xuống bàn. Tôi tiến đến hỏi, em nói bị đau bụng chưa thể về. Thế là sau đó, tôi đã đèo em từ trường đến nhà trọ vì em không thể tự đạp xe về. Vừa ra khỏi cổng trường một quãng, em nói đã khỏi, xin được đi xe buýt. Nhưng tôi đã không đồng ý mà vẫn đèo về tận nơi, nhân thể thăm chỗ ăn, ở của sinh viên sống tại nhà trọ hiện nay. Đi qua một quán cơm bình dân, em chủ động mời tôi. Hai thầy trò cứ tranh nhau trả tiền. Cuối cùng em cũng phải “nhân nhượng”. Sau bữa cơm đó, quan hệ giữa tôi và Huệ - tên em - thân thiết hơn hẳn trước. Nhất là từ dịp 20-11 sau đó chỉ vài tuần, trong rất nhiều hoa của các sinh viên tặng tôi, có bó hoa của em. Nhưng em đã khéo nhét vào bên trong giấy bóng kính một tờ giấy màu hồng ghi mấy chữ: “Em kính tặng thầy để nhớ mãi...và thân chúc thầy luôn vui khỏe, không bao giờ quên hình ảnh...”. Tôi rất chú ý đến mấy dấu chấm lửng của em. Hình như em muốn bóng gió phô diễn một điều gì. Dẫu sao thì suốt thời gian đó, tôi đã luôn sống trong trạng thái hồi hộp, mừng thầm, chộn rộn, nao nao.
Những ngày tháng tiếp theo đó là chuỗi thời gian tôi thực sự hạnh phúc. Mối quan hệ của chúng tôi đã gần như công khai. Tôi thì sẵn sàng “công bố”, “thông báo” để bạn bè đồng nghiệp chia vui vì họ đều mong tôi có vợ. Nhưng Huệ thì chưa muốn. Em luôn nói với tôi: “Em rất thông cảm sự nôn nóng của thầy. Nhưng mong thầy hiểu cho em. Năm nay em mới 19 tuổi, học năm thứ nhất, còn hơn 3 năm nữa mới ra trường. Em nghĩ đến năm cuối cùng, chính thức công khai vẫn chưa muộn. Và nếu thầy giữ được tình cảm với em thì sau khi tốt nghiệp cũng phải vài ba năm nữa mới có thể...”. Huệ nói nếu công bố tình yêu, ở quê sẽ nghĩ là sắp cưới. Tôi nói với em rằng tôi chỉ muốn mối quan hệ được khẳng định, còn việc cưới thì hoàn toàn nhất trí với em là không vội, sẽ chờ em học xong và có công việc đàng hoàng.
Về tình cảm và sự quan tâm của Huệ dành cho tôi, không có điều gì phải chê trách. Tôi thầm cảm ơn em còn rất trẻ đã tỏ ra chín chắn, chững chạc, biết nghĩ xa. Nhưng tôi chưa thỏa mãn khi em quá “giữ gìn”, luôn chừa lại một khoảng cách khá xa trong quan hệ. Tất cả những lần đi chơi, em luôn có khuynh hướng rủ thêm một vài người bạn nữa. Em bảo để cho vui, và thấy thương bạn ở nhà một mình. Tôi lại thấy em tế nhị và nhân hậu. Những lần chỉ có riêng hai chúng tôi, mãi tới tận gần đây, em mới chỉ đồng ý để tôi hôn lên má, tóc. Và em tỏ ra ít nhiều ngần ngại. Em bảo: “Thầy thông cảm, phải dần dần, em chưa thế này bao giờ nên ngượng lắm”. Tôi lại thấy em thật đáng quý và yên tâm về sự trong trắng, khờ khạo của em. Như vậy, với em, chắc chắn tôi là người đầu tiên. Có lần, chỉ riêng hai người ở trong phòng, tôi trỗi dậy khát vọng... thì em kiên quyết “kháng cự”. Tôi ít nhiều xấu hổ với em: Tôi là đàn ông mà lại xốc nổi, em trẻ hơn tôi nhiều mà có lý trí. Nhưng chuyện xưng hô thì tôi vẫn “ấm ức”. Tôi luôn “anh, em” thì Huệ vẫn cứ “thầy, em”. Em nói lý do là xưng hô không quan trọng. Gọi thế để tiện khi có các bạn khác, và cũng thấy có phần tôn kính, trên dưới hơn. Tôi thấy yên lòng và lại càng “phục” em.
Thấm thoát, hơn 3 năm cũng trôi qua. Huệ tốt nghiệp với bằng loại ưu. Tôi đã kiếm cho em được công việc phù hợp với chuyên môn ở một cơ quan nhà nước. Tại đây có nhiều cơ hội phát triển nghề nghiệp trong tương lại. Đúng lúc này, tôi chuẩn bị bảo vệ luận án tiến sĩ. Chúng tôi thống nhất ít gặp nhau hơn mà chỉ liên hệ điện thoại để tập trung cho công việc quan trọng trên và Huệ cũng có dịp ổn định công tác ở cơ quan mới.
Một lần, vào một buổi tối, tôi đang phóng xe trên đường khá vội vã thì thấy bóng một cô gái rất trẻ giống Huệ ngồi sau xe máy một chàng trai. Nhưng tôi chỉ nghĩ có ai đó giống em. Sau đó, tôi nhận được vài cú điện thoại của những người bạn thân báo cho biết: Người thì nhìn thấy Huệ ở trên đường, người thì gặp ở bãi biển Sầm Sơn. Tất cả các lần đều đi cùng một chàng trai hơn cô chừng dăm tuổi. Nghe họ nói, tôi nghĩ lại hình ảnh anh chàng có lần đã đèo em một buổi tối. Nhưng tôi vẫn khẳng định: “Các bạn lầm rồi! Em vẫn đang yêu mình mà. Sao có chuyện ấy được?”. Nhưng rồi nỗi băn khoăn đã thôi thúc tôi gọi điện hỏi Huệ. Em nói vắn tắt qua điện thoại: “Lúc này em đang rất bận. Em sẽ chủ động gặp thầy sau, ngay trong vài ngày tới”. Nói rồi Huệ cúp máy. Và đúng 3 ngày sau, tôi nhận được thư của em gửi đến email của tôi. Đọc xong, tôi không tin ở mắt mình và đã như mất hồn, hoàn toàn suy sụp. Phải cố lắm tôi mới không quỵ xuống. Em viết ngắn gọn: “Em ngàn lần tạ tội với thầy. Những gì thầy nghe người ta nói là hoàn toàn đúng sự thật. Vâng! Em đã có... từ trước khi vào đại học. Chúng em đồng hương, thương nhau từ hồi cùng ở trường phổ thông. Thầy thấy đấy, em chỉ muốn mãi mãi coi thầy là một người thầy vô cùng tôn kính. Em cũng ngàn lần biết ơn thầy đã dạy và giúp đỡ em rất nhiều. Xin đừng tìm em nữa. Một người giỏi giang và tốt như thầy, chắc chắn sẽ tìm được người xứng đáng hơn em, sẽ có hạnh phúc. Xin chia tay và kính chào thầy”.
Như vậy là thế nào, thưa các anh, chị? Có phải là tôi bị lừa trắng trợn không? Đến phút cầm bút viết những dòng này, tôi vẫn còn đau khổ lắm. Không biết đến bao giờ vết thương lòng mới có thể lành. Tôi có nên tỏ thái độ gì với Huệ không?  
(Phạm Quốc Huy-Trường Đại học Quốc gia)

Nhà văn - TS Nguyễn Đình San 
Năm tháng sẽ nguôi dần chuyện xót đau. Đừng tìm cách gặp lại hoặc có bất cứ liên hệ nào với cô ta nữa để làm gì. Coi như mình là bậc nam nhi cưu mang một cô gái qua đường. Mới biết cô ta khôn ngoan làm sao! Cô ta đã “giữ” trọn với người tình mà vẫn lợi dụng được anh. Một bài học để đời cho tất cả mọi bậc mày râu trong quan hệ với giới má hồng.
Nguyễn Đình San
TIN LIÊN QUAN

Rung lắc thượng tầng tại Eximbank: Thập kỷ rối ren chưa kết thúc

Đức Mạnh |

Cơ cấu thượng tầng tại Ngân hàng Eximbank đã có nhiều biến động mạnh. Cổ đông ngoại gắn bó 16 năm đã chuyển nhà, thế chân bởi nhân tố bí ẩn liên quan đến Tập đoàn Bamboo Capital.

Hà Nội: Sau chấn chỉnh, loạt lô cốt vẫn án ngữ trên đường Vũ Trọng Khánh

PHẠM ĐÔNG |

9 chiếc lô cốt đang án ngữ trên đường Vũ Trọng Khánh khiến giao thông đông đúc, quá tải dù đã cận kề Tết Nguyên đán Quý Mão. Sở Giao thông vận tải (GTVT) Hà Nội lại yêu cầu chấn chỉnh tình trạng thi công hệ thống xử lý nước thải Yên Xá gây ùn tắc.

Cha đẻ của mèo AI mà cư dân mạng nhầm tưởng ở Ninh Thuận lên tiếng

Hữu Long |

Nguyễn Lê Thái Nguyên vẽ mèo Tết bằng công nghệ AI rồi chia sẻ lên trang cá nhân. Những hình ảnh tuyệt đẹp về mèo nhận được vô số lời khen từ nhiều người bạn. Có không ít người đến nay vẫn nhầm lẫn đây là mèo Tết có nguồn gốc từ Ninh Thuận.

Cận Tết, showroom xe ôtô cũ chấp nhận bán hòa, cắt lỗ để thu hồi vốn

LÂM ANH |

Cuối năm thường là mùa thu hoạch của thị trường xe ôtô cũ nhưng năm nay điều này đã không đến bởi việc ngân hàng siết cho vay, lãi suất cao đã khiến lượng khách hàng giảm đi đáng kể. Những ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết, chủ showroom chấp nhận bán hòa vốn hay thậm chí, bán cắt lỗ để thu hồi vốn trước Tết.

Xu hướng công khai tiền lương ở Mỹ: Ai sẽ được hưởng lợi?

Thanh Hà |

Luật thanh toán minh bạch ở Mỹ góp phần giảm chênh lệch tiền lương.

3 phim Việt ra rạp đúng mùng 1 Tết: Tác phẩm nào có khả năng thắng thế?

Chí Long |

3 phim điện ảnh Việt đồng loạt ra mắt đúng mùng 1 Tết Quý Mão 2023 là Chị chị em em 2, Siêu lừa gặp siêu lầyNhà bà Nữ.

Thái Bình: Cả làng đỏ lửa nướng cá ngày đêm vẫn không đủ hàng bán Tết

Nguyễn Thúy |

Cận kề Tết Nguyên đán, làng nướng cá nổi tiếng ở Thái Xuyên (Thái Bình) luôn tất bật với các lò than đỏ hồng, hoạt động hết công suất để cho ra những mẻ cá nướng vàng óng, săn chắc, thơm nức phục vụ khách hàng dịp cuối năm.

Quả bóng vàng 2022: Tiến Linh sáng cửa

Thanh Vũ |

Nhìn vào phong độ hiện tại, có thể thấy tiền đạo Nguyễn Tiến Linh xứng đáng giành quả bóng vàng 2022.