Chuyện dọc đường

Dì Tấn có bồ

KHƯƠNG QUỲNH |

Dạo này cả xóm đi đâu cũng xì xào chuyện dì Tấn có bồ. Lão Hớn - người hồi trẻ tán dì hoài không được giờ có vẻ cay cú, biểu: “Cái hồi mơn mởn không chịu yêu, giờ hết xí quách mới yêu thì làm ăn được gì nữa?”. Ai nói gì, dì cũng kệ, bỏ ngoài tai hết.

Câu kinh ngập ngừng

NHẬT LỆ |

Mùa hè năm ấy, trong chuyến đi tới Bồ Đề Đạo Tràng (Ấn Độ), tôi tình cờ bắt gặp hai vị sư đang đứng trước bức tượng Phật nhỏ.

Anh Thìn điên

KHƯƠNG QUỲNH |

Xóm láng đang bình yên thì anh Thìn điên về. Lão Phúc tay run cầm cập vội vàng đóng cổng. Người làng bảo, chẳng hiểu sao bác sĩ lại cho anh xuất viện. Ánh mắt còn dài dại thế kia.

Điều quý giá ra đi

KHƯƠNG QUỲNH |

Hôm nay, đi bệnh viện về, thấy mặt mẹ chồng buồn buồn, u ám, bảo tôi chuẩn bị chở qua nhà viếng anh Mão. Anh mới mất hồi đêm.

Con chó của chị “mõ xóm”

KHƯƠNG QUỲNH |

Hôm trước họp tổ dân phố, bác tổ trưởng đưa vấn đề nhà chị Hợi ra nhắc nhở. Chuyện là vài người trong xóm phản ánh con Giun nhà chị hay sủa bậy gây ồn ào, mất trật tự đô thị.

Lau trắng miền đông

PHẠM TRUNG TUYẾN |

1.Ngày xưa, hồi mà đường về Bình Liêu, Ba Chẽ, Hải Hà còn xa xôi diệu vợi, mỗi lần về Hạ Long, ngồi uống rượu với nhà thơ Ngô Mai Phong, khi đã ngà ngà, bao giờ anh cũng mơ màng nói về miền đông. Khi thì anh nhắc hoa đào biên viễn, khi thì anh nhớ mùa lau trắng lưng đèo cửa biển.

Tầm vông mọc thẳng

LÊ THANH NGUYÊN |

Nghe tin hắn nhận quyết định thuyên chuyển về một huyện vùng sâu, tôi biết có trăm thứ khó cho bạn mình: Cuộc sống của vợ con bề bộn, neo đơn không người chăm lo.

Bà Vạn máu lạnh

Khương Quỳnh |

2 giờ sáng, đang vật vã với bài vở thì nghe tiếng khóc ti tỉ hình như ở ngoài ngõ.

Đền đá và lũ khỉ

HOÀNG VĂN MINH |

Đền đài ở Bali thì nhiều vô số kể. Nhưng Uluwatu ở làng Pecatu nằm phía Nam của thủ phủ Denpasar là ngôi đền duy nhất ở hòn đảo này nằm trên bờ biển Ấn Độ Dương nên trong đoàn ai cũng háo hức khi nghe tin mình sắp đến đó.

Một thằng tù

KHƯƠNG QUỲNH |

Cuối cùng cũng đến ngày anh Tâm nhận tiền lương tháng đầu tiên. Anh hồi hộp cầm xấp tiền từ tay anh tôi, quệt nước miếng rồi đếm tiền nghe rột roạt.

Làng “giời đày”

ĐẶNG ĐỨC LỘC |

Nhà tôi tiện đường, hễ mở mắt là thấy cảnh người người đến chờ xe. Mẹ tôi than, sống cận lộ khổ quá, suốt ngày nhà rung như đứng trên bùn.

Bỗng dưng có bố

Khương Quỳnh |

Mới 6 giờ sáng, quầy thịt của dì Tư đã được bà Hạ mở hàng. Vừa thấy bà, dì đã định cắt 10 ngàn thịt như mọi khi. Bà Hạ chặn lại: “Cân tôi 3 lạng thịt bò thăn ấy”. Dì tròn mắt: “Hôm nay chắc bão to quá”.

Chiếc ghế đã có người đặt vé

NHẬT LỆ |

Buổi trưa hôm ấy, dù rạp vắng vẻ, chàng trai bán vé vẫn khăng khăng không cho tôi chọn một chỗ ngẫu hứng vừa chỉ trên sơ đồ. Cuối cùng, tôi đành nhượng bộ anh chọn một vị trí khác.

Tưởng nhớ một tên ngày

Ngô Mai Phong |

Ngày cuối tuần tháng 11, bỗng dưng tôi nhận được cú phôn mời đánh chén.

Người thành phố khác gì?

NHẬT LỆ |

“Một góc nhỏ trồng rau cho nhà dùng, góc rộng kia dành để phun thuốc và mang ra chợ. Nhà của ba em đủ sức cung cấp rau sạch cho bọn em ở trên thành phố” - cô bạn cười đắc ý.

Một thuở hồng nhan

Khương Quỳnh |

Cuối cùng thì ngôi nhà to nhất xóm của mẹ con chị Hồng cũng có người hỏi mua. Mẹ bảo họ ở thành phố lên, không phải dân xứ này nên không biết chuyện của chị Hồng.

Cánh cò đơn độc

NGUYỄN THÙY |

Giữa đêm tháng 10 mưa trút nước, đang mơ mơ chợt má lay: “Ông Sáu đi rồi”. Tôi bật dậy chạy theo qua ngôi nhà đối diện đã sáng đèn từ bao giờ. Không ai quá bất ngờ trước tin ông Sáu mất. Ở tuổi 95, hơn mười năm nay ông chỉ nằm một chỗ, không còn minh mẫn. Mọi người đều đã chuẩn bị cho một ngày ông ra đi nhẹ nhõm.

Phước đức cho con

Khương Quỳnh |

Hôm họp bình xét hộ nghèo, ông trưởng thôn đề nghị cho nhà thím Chín một suất vì giờ thím sắp phải nuôi thêm cháu nhỏ không cha. Thím đứng lên định nói gì đó nhưng cứ nghẹn lại, nước mắt ngắn dài.

Vị Nga trong nỗi nhớ

TUYỀN LINH |

1.Ghét mà cũng thích cái anh Phây Búc đấy. Trên tường nhà bà cô đáo để thấy nó khoe đi ăn trưa ở quán Nga, đầu tôi nảy ý nghĩ a dua “Phải đi quán Nga!”.

Tội tình sầu riêng

KHƯƠNG QUỲNH |

Âm thanh thùng thùng của tiếng trống từ đầu xóm vọng lại méo mó đi trong màn mưa tầm tã. Mẹ vội khoác cái áo mưa, dặn tôi trông nhà để đi đám ma anh Vũ.